Chương 6

Trong bữa cơm tối đó, mẹ chồng cứ nhất định phải xin lỗi khiến tôi hơi xấu hổ.

Hơn nữa ngày mai sẽ được về nhà, tôi lại càng vui vẻ, vì bọn họ khuyên nên uống thêm một ít rượu.

Một bữa cơm kết thúc trong không khí vui vẻ hòa thuận.

Vu Vi Đông nhìn mặt tôi đỏ lự bèn khuyên: “Tiểu Mộng, em về phòng trước đi để anh dọn dẹp.”

Tôi đứng lên đi loạng choạng về phòng.

Khi đóng cửa, tôi thấy mẹ chồng và Vu Vi Đông lén lén nói gì đó.

Có phải là đang bàn bạc ngày mai đến nhà tôi sẽ mang theo quà gì không?

Chỉ một lát sau, Vu Vi Đông mang một chén nước đến: “Tiểu Mộng anh thấy mặt em đỏ quá, chắc là uống rất nhiều, đây uống chén nước mật ong đi.”

Tôi nhận lấy chén nước, cười nói: “Thật ra không liên quan đến chuyện uống nhiều hay ít, do mặt em dễ đỏ.”

Vu Vi Đông không hiểu sững sờ, sau đó nhếch môi cười: “Ừ, uống nước nhanh rồi chúng mình đi ngủ, mai còn về nhà em đó!”

Tôi uống nước xong, thả 7up vào ổ mèo rồi đứng dậy.

Hắn hỏi tôi: “Em không ngủ được à, muốn làm gì?”

Tôi lấy khăn tắm trong ngăn tủ, phất tay với hắn: “Còn làm nữa, đi tắm đó!”

Vu Vi Đông do dự trong chốc lát: “Em đi nhanh đi!”

Đứng trong phòng tắm, dòng nước ấm đổ xuống mem say dâng bắt đầu dân lên.

Trong làn hơi nước mờ mờ, cơ thể tôi hơi nóng lên.

Nhưng rõ là tôi đâu có uống nhiều như vậy đâu!

Phía sau có một cơn gió mát lạnh, quay đầu lại thấy Vu Vi Đông cầm nội y của tôi bước vào.

“Anh thấy em quên cầm theo quần áo để thay, nên vào đưa cho em.”

Tôi nhíu mày: “Em có đem theo mà, cái này không phải đây sao? Cái anh đang cầm là đồ hôm qua em thay.”

Vu Vi Đông hơi lúng túng.

“Anh vào phòng tắm còn cầm theo điện thoại làm gì? Không sợ nước vào hư mất à?”

Vu Vi Đông ấp a ấp úng: “Vừa… vừa rồi mải chơi điện thoại, không để ý!”

Nói xong hắn lại đi ra ngoài ngay

Lúc trước tôi bảo mang quần áo để thay hắn đều càm ràm, chờ đến cuối cùng rồi mới đưa.

Hôm nay có chuyện gì đây?

Nhất định là hắn có chuyện giấu tôi.

Vu Vi Đông đang chăm chú nhìn điện thoại, khi thì nhíu mày, khi thì lại cười.

“Anh tám chuyện với ai vậy?”

Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy mà hắn đã bị dọa đến nỗi đánh rơi điện thoại, trượt xuống chân tôi.

“Không có… không có gì, là công ty có một số chuyện khó giải quyết thôi.”

Biểu cảm hắn bối rối, vừa nói vừa đến nhặt điện thoại lên.

Cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy hắn đam mê làm việc như thế.

Tôi chạy lên nhặt điện thoại trước hắn, thấy được video bên trên cuộc trò chuyện.

Vu Vi Đông muốn chớp lấy cơ hội quý hiếm nhào tới.

Tôi hét lớn: “Anh không được cử động! Đứng yên.”

Tôi xem lại điện thoại di động lần nữa, là hắn và mẹ chồng đang nói chuyện trong wechat.

Hạnh phúc mỹ mãn: “Nó có uống chén nước đó không?”

Móc cá khô: “Uống!”

“Mẹ, thật sự phải làm như thế sao?”

“Con cảm thấy Vệ Mộng chắc chắn sẽ nổi giận!”

Hạnh phúc mỹ mãn: “Làm, không làm thì sao nói chuyện với họ hàng được.”

“Hôm nay nó làm cho người trong nhà cãi nhau ầm ĩ, chúng mày phủi mông một cái là đi mấy nhưng mẹ ở đây làm sao qua lại với họ hàng được nữa!”

“Đông Đông, con yên tâm, mẹ cũng không thật sự muốn phát tán ra ngoài, chỉ dùng để uy hϊếp nó cho nó xin lỗi họ hàng.”

Móc cá khô: “Nhưng con cảm thấy quay hai cái video kia không ổn lắm!”

“Mẹ, Video tắm rửa thôi được không?”

*Gửi video qua.

Hạnh phúc mỹ mãn: “Hầy, thôi dùng tạm cũng được nhưng không có tác dụng nhiều như clip hai đứa lên giường đâu.”

“Nhớ kỹ phải quay đó! Có cái video này trong tay coi sau này nó còn vênh váo kiểu gì?”

“Con trai ngốc à, một tháng nó kiếm nhiều tiền hơn con, con cũng không biết túm điểm yếu nó.”

Tim tôi đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Men say vừa rồi biến mất trong nháy mắt, những tin nhắn của cuộc trò chuyện này trở nên rõ ràng, mỗi một chữ đều được phóng đại cực lớn.

Tựa như thời gian đều dừng lại ở giây phút này.

Tôi hít vào thở ra mấy lần để bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng.

Tôi lấy điện thoại di động của mình ra, chụp lại tin nhắn trò chuyện của bọn họ rồi báo cảnh sát.