Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cực Phẩm Rể Quý

Chương 161: Rắc rối trong bữa tiệc

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hạng Dã, mày cũng thật là quá đáng. Rõ ràng là tên họ Bàng ra tay đầu tiên. Mày xem xem chỉ một cú đá thôi mà cậu Tôn đến bây giờ cũng không thở nổi nữa kìa." Tiền Văn Bân động viên cảm xúc của mọi người, đặt Bàng Phi vào trong hiểm cảnh khó khăn.

Không ít người phụ họa theo, phải đòi lại công đạo cho Hạng Dã!

"Công đạo? Được, để tao cho mày công đạo. Đến đến đến, đến đây nào!"

Tên họ Tôn bị Hạng Dã kéo ra ngoài, trong nháy mắt lại đạp thêm một cú nữa, cả người cuộn tròn lạ trên mặt đất không dậy nổi.

Tiền Văn Bân làm bộ thấy thất bình lên tiếng: "Hạng Dã, mày như vậy cũng không thấy mình quá đáng lắm sao?"

"Quá đáng sao, để cho nó quỳ xuống xin lỗi anh Bàng của tao cũng không tệ. Là nó nói sau lưng người khác có đúng không? Bọn mày không phải thích buôn chuyện lắm à? Ra đây, đứng trước mặt tao rồi từ từ mà nói, muốn nói cái gì thì nói tất cả ra hết đi. Đến đây, có đứa nào đứng ra không..."

Kết quả mà Tiền Văn Bân muốn là như thế này: "Hạng Dã, đừng quên rằng mày vẫn là một người lính và trách nhiệm của mày là bảo vệ quốc gia. Nhưng bây giờ, mày ỷ vào thân phận người lính của mình mà bắt nạt những người vô tội ở đây, đạo đức nhân phẩm của mày đâu rồi?"

"Tao đây bảo vệ quốc gia, nhưng chưa nói là sẽ bảo vệ đồ cặn bã như tụi mày. Tụi mày đối với người khác không có một chút gì là tôn trọng, lũ chúng mày có xứng đáng là con người hay không?"

Bất kể cậu ta nói gì, Tiền Văn Bân luôn cắn chặt không buông chuyện cậu là lính thì không được đánh người.

Tên nhóc này từ lâu đã có hiềm khích với Hạng Dã, lần này có thể nói là muốn trả đũa.

Hạng Dã dù trong quân đội được tôn trọng và có được vinh dự nhất, nhưng ở đây chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, mỗi người phun một câu, nhất định sẽ dìm chết người!

"Bốp!" Không ai ngờ rằng Bàng Phi vẫn luôn im lặng, đột nhiên ra tay và bóp cổ Tiền Văn Bân, sức lực trên tay lớn kinh người, bóp đến thằng nhóc kia trợn trắng mắt.

"Mày... buông... buông ra..."

Bàng Phi sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy toát ra tia lạnh lẽo, sức lực của đôi tay cũng không có chút nào thả lỏng. Loại người châm ngòi thổi gió chỉ sợ thiên hạ không loạn này không cần phải đôi co, mục đích của anh rất đơn giản: "Xin lỗi Hạng Dã và xin lỗi vợ tao!"

"Được được, tôi nói, tôi nói!" Tiền Văn Bân chỉ muốn gây rắc rối một chút Hạng Dã mà thôi, nhưng hắn ta không muốn chính mình gặp rắc rối.

Bàng Phi ném hắn ta trên mặt đất, hai chân Tiền Văn Bân dường như không phải của mình nữa rồi, thậm chí một chút cảm giác cũng không có.

Bàng Phi vẫn lạnh lùng, từ trên cao xuống nhìn hắn ta.

Tiền Văn Bân trong lòng sợ hãi, lời xin lỗi nói ra miệng thì dễ thôi, dù sao cũng không phải thật lòng.

Chờ lúc hắn ta muốn đứng lên, lại bị Bàng Phi một đá đạp ngã trở về: "Hai người bọn họ không nói tha thứ cho mày, tiếp tục xin lỗi!"

Ơ đệt, này cũng là quá đỉnh con mẹ nó rồi!

Hạng Dã trong lòng hồ hởi, phải để thằng nhóc này quỳ gối xin lỗi cho đến khi mình vừa lòng mới thôi.

"Tiếp, tiếp tục xin lỗi đi."

Tiền Văn Bân không phục: "Tại sao lại chỉ có mình tôi xin lỗi? Bọn nó cũng nói, tại sao anh lại không tìm bọn họ tính sổ?"

Đám người kia trong lòng đã ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn ta qua một lần. Chính mày làm thì mày chịu đi, mắc gì liên lụy tới bọn tao, thật sự là táng tận lương tâm mà!

Trong lời nói của hắn ta đang nhắc nhở Bàng Phi rằng vừa rồi xúc phạm An Dao không chỉ có một người, những người này đều nên trả giá cho lời nói và hành động của mình đi chứ!

"Quỳ xuống!" Giọng nói không cao không thấp nhưng toát ra vẻ uy nghiêm và cảm giác áp bách, khiến không ít người trong sân đều cảm thấy sợ hãi.

"Quỳ xuống!" Bàng Phi lặp lại một lần nữa, cảm giác áp bức càng thêm mãnh liệt.

Hạng Dã cũng phụ họa theo: "Mau lên, tất cả quỳ xuống dập đầu nhận sai đi, bọn tao sẽ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân mà thả cho chúng mày một con ngựa…"



"Này, các người thật là quá đáng. Mấy chuyện đó báo chí đưa tin rồi. Chúng tôi mới nói vậy thôi mà các người bảo chúng tôi quỳ xuống xin lỗi. Ha hả, chúng tôi cũng có sĩ diện của chính mình, sao phải quỳ xuống xin lỗi các người chứ?"

Những người tới buổi tiệc này đều là mấy cậu ấm, chưa nói đến kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi, nhưng ít ra bọn họ còn chưa bao giờ chịu loại sỉ nhục này, làm sao có khả năng quỳ xuống được chứ!

Hơn nữa, bọn họ người đông thế mạnh, Bàng Phi và Hạng Dã cũng chỉ có hai người. Hạng Dã có thân phận làm cho bọn họ không dám quá đáng, nhưng một Bàng Phi nho nhỏ, xét thân phận cũng không có thân phận, quyền thế cũng không có quyền thế, thì tại sao bọn họ phải sợ.

"Không quỳ à? Dù có không muốn quỳ các người cũng phải quỳ." Hai bên giằng co ngày càng trở nên gay gắt, nay lại biến thành cuộc giằng co giữa hai nhóm người.

Nhìn thấy mọi người đều đứng về phía mình, Tiền Văn Bân lá gan cũng lớn lên không ít, muốn đứng dậy, nhưng không hiểu sao trên đùi lại bị đánh trúng một cái: "Tao cho mày đứng dậy sao?"

"Mẹ kiếp!" Tiền Văn Bân đỏ bừng hai mắt, tên họ Bàng này cũng quá kiêu ngạo rồi, cũng quá coi trọng bản thân.

Hôm nay mối thù đã được kết thành, ngụm oán khí này hắn không thể nuốt trôi.

Muốn đứng dậy một lần nữa, nhưng lại phát hiện hai chân căn bản không có một chút sức lực.

"Họ Bàng kia, mày đã làm gì tao?" Dù bị đá mấy cái cũng không phải như vậy chứ, như thể cả người đều bị phế đi.

Bàng Phi vẫn lạnh cóng: "Xin lỗi đi."

"Chết tiệt." Tiền Văn Bân thầm nguyền rủa, tên này điên rồi, điên rồi, lời xin lỗi quan trọng như vậy sao?

Không thể hiểu được, những người như hắn ta đương nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của Bàng Phi.

Dù sao hiện tại sau lưng còn có tên này làm chỗ dựa, làm thế nào tin được thằng nhóc này thật sự có thể khiến nhiều người như vậy ở đây phải quỳ xuống chứ?

Nơi này có không ít cậu ấm, ngay cả Hạng Dã cũng không dám đắc tội nhiều người như vậy.

Thấy tình hình lúc này càng lúc càng đáng lo, An Dao bí mật kéo cánh tay của Bàng Phi, không phải vì sợ anh gây chuyện, mà là vì những người này cũng khó chơi y như đám người La Lượng.

Bàng Phi luôn đứng bất động như một ngọn núi, tạo cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn và mạnh mẽ từ hướng cửa truyền đến: "Làm cái gì vậy?"

Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt hiền lành đi về phía bên này.

Tiền Văn Bân ngay lập tức hét lên: "Cậu ơi, cậu cứu cháu với, tên khốn khϊếp này đã đá cháu mấy phát, giờ chắc là cháu bị gãy chân rồi."

Người bước vào nhìn Bàng Phi, lông mày của ông ta cau lại ngay lập tức.

Hai người mới gặp mặt nhau không lâu trước đó, người này chính là Hầu Bân Trung của Viện Kiểm Sát, một người có thể được một người công chính liêm minh như Nữu Thành Tích tiến cử, đương nhiên thân phận không thể nào tầm thường được.

Anh có thể đánh bại nhà họ Phương, không cố kỵ mặt mũi của La Đại Hải, giam La Lượng vào trong nhà giam mà ngay cả nhà họ La không có cách nào khác, có thể làm cho Ngô Tuyển nhận lấy trừng phạt, một chuyện lại một chuyện khiến người khác nghe qua khó có thể tin được.

Người như vậy, làm sao cho rằng bọn họ đi trêu chọc một đám nhóc con này được chứ.

"Văn Bân, cháu nhất định đã làm chuyện gì quá đáng rồi đúng không?"

Tiền Văn Bân không hiểu ra sao, không có nghe lộn chứ hả? Tại sao cậu của hắn ta lại nói giúp cho bọn nó chứ?

"Cậu..."

"Nếu làm sai thì phải nhận lỗi, nhanh lên, xin lỗi cậu Bàng đi."

"Cậu, cậu có lộn không vậy? Là cái thằng này đánh cháu đấy, cậu xem cháu bây giờ đứng cũng không đứng dậy được nữa rồi đây này." Cái quái gì vậy, cậu vậy mà lại đi nói giúp đám họ Bàng kia, rốt cuộc là bị làm sao vậy?



Hầu Bá Trọng không nói gì, chưa nghe thằng nhóc kia nói xong, đã nói: "Kêu cháu đi xin lỗi, mà cháu làm gì vậy?"

Ông ta tát vào đầu Tiền Văn Bân một cái, trông có vẻ nặng nề nhưng lại không dùng nhiều lực, sẵn tiện dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu Tiền Văn Bân hai cái để nhắc nhở hắn ta rằng người này không thể đắc tội.

Xin lỗi là chuyện nhỏ, nhưng cuối cùng đừng có gây rối với nhà họ Phương và nhà họ La, như vậy là không hay.

Tiền Văn Bân nghẹn một cục tức, không xin lỗi thì làm gì bây giờ, cậu đã ám chỉ hắn ta như thế, cũng không thể nào không nể mặt mũi của cậu mình trước mặt mọi người được.

"Xin lỗi!"

Bạn thân và các cậu ấm khác ở sau lưng Tiền Văn Bân đều đưa mắt nhìn nhau, những người này cũng không phải hay gây chuyện, ngày thường không có việc gì phải cùng nhau ăn uống, vui chơi, bình thường cũng không ai dám trêu chọc bọn họ. Trên thực tế, không ai có đủ can đảm để tiến lên phía trước.

Bây giờ ngay cả con ông cháu cha, con cán bộ cấp cao như Tiền Văn Bân cũng phải cúi đầu trước Bàng Phi, bọn họ còn dám cứng nữa sao?

Lật kèo trong nháy mắt, một tiếng lại một tiếng xin lỗi vang lên trong đám đông.

Hầu Bá Trọng thấy sắc mặt của Bàng Phi vẫn không được tốt cho lắm, liền thuyết phục: "Cậu Bàng, đây là đều một đám con nít ranh mà thôi, tại sao phải chấp nhặt với bọn chúng làm cái gì, cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho bọn chúng đi..."

Bàng Phi không muốn gây chuyện, nhưng là vì họ làm xúc phạm đến An Dao và xúc phạm đến Hạng Dã.

Vẫn là câu anh nói kia, chỉ cần An Dao và Hạng Dã bằng lòng để họ đi, thì chuyện này có thể bỏ qua.

An Dao đương nhiên sẵn lòng, chỉ mong đừng làm lớn chuyện!

Hạng Dã cũng không so đo nữa, mặt mũi của Tiền Văn Bân hôm nay xem như đã mất hết, mục đích của cậu ta đã đạt được.

Bữa tiệc tối đang yên đang lành lại thành ra thế này, Hạng Dã cũng rất tiếc: "Anh Bàng, chúng ta đi thôi...". Truyện Đông Phương

Bàng Phi đã sớm không còn hứng thú, nắm lấy tay An Dao, xoay người rời đi.

Ngay khi ba người rời đi, Tiền Văn Bân bất mãn hét lên: "Cậu à, cháu thật sự không hiểu, tại sao cậu lại phải sợ cáo tên đó chứ?"

"Không phải sợ. Là không muốn làm xấu mặt mình." Trong giới quan chức luôn ghét nhất những người như Bàng Phi. Một khi chọc đến anh, thì sẽ bị cắn hoài không nhả cho đến khi rớt miếng thịt mới thôi.

Vì một chuyện bé như hạt vừng mà đi chọc phải con chó điên như vậy thì thật là không đáng!

Ngoài ra, ông cũng nhắc nhở Tiền Văn Bân: "Sau này không có chuyện gì thì bớt đi chọc ghẹo hai người kia đi."

Tiền Văn Bân trẻ người non dạ, tuổi trẻ khí thịnh, làm sao có thể nghĩ đến những chuyện đó, tuy rằng ngoài miệng đáp lời, nhưng trong lòng lại là trăm ngàn cái không phục.

"Hừ, hai người các ngươi, tao sẽ chống mắt lên chờ!"

Sau khi ra khỏi khách sạn Hoàng Phủ, Hạng Dã cũng rất ăn năn: "Anh Bàng, xin lỗi, không ngờ hôm nay mọi chuyện lại trở nên như thế này..."

Chuyện hôm nay cũng không thể trách Hạng Dã, Bàng Phi bảo cậu ta đừng lo lắng về điều đó.

Vốn dĩ Hạng Dã còn muốn mượn chuyện hôm nay để kéo mối quan hệ, sau đó hoàn thành nhiệm vụ mà đội trưởng Thiệu Thịnh giao cho, bây giờ xem ra nhiệm vụ này sợ là không hoàn thành được rồi.

Thái độ lạnh lùng và thờ ơ của Bàng Phi thực sự khiến người ta không khỏi thắc mắc rằng anh đang nghĩ cái gì?

Đoạn đường trở về có một đoạn giống nhau, Hạng Dã cũng lái chiếc xe sang trăm vạn sánh bước bên chiếc BYD hàng chục nghìn của Bàng Phi. Các bạn xem ảnh và vi phạm như thế nào nhé, hình ảnh này nhìn cũng thật là vi phạm mà.

"Nhấp nháy, nhấp nháy..." Một chùm đèn xe nhấp nháy và nhanh chóng tiếp cận từ phía sau, Hạng Dã cũng nhạy bén cảm nhận được rằng có điều gì đó không ổn.

"Anh Bàng, anh đi nhanh đi..."
« Chương TrướcChương Tiếp »