Chương 24: Là lần đầu tiên của nhau!

Tôn Di nghe thấy động tĩnh phía sau và biết rằng Diệp Thần đã trở lại. Cô xoay người, xoay một vòng, chớp chớp mắt hỏi: “Anh đánh giá xem xem, tôi mặc thế này đẹp không?”

“Đẹp…”

Tôn Di có vẻ rất vui khi nghe câu trả lời này.

Rất tốt, ngâm nga một bài hát nhỏ và tiếp tục trang điểm. “Tại sao cô lại mặc cái này?”

Diệp Thần nói, hắn không muốn Tôn Di đi dự tiệc hay sự kiện nào mà ăn mặc như thế này, như vậy quá hời cho mấy tên sắc lang rồi!

Mặc dù hắn và Tôn Di không có bất cứ mối quan hệ gì, nhưng sau khi hòa thuận mấy ngày qua, hắn đã coi Tôn Di là người thân thiết nhất ở Giang Thành.

Tôn Di vén tóc ra sau tai, xoay người cười nói: “Phụ nữ trang điểm, đương nhiên là đi mua sắm…”

“Đi mua sắm với ai vậy?”

Diệp Thần bất giác hỏi. Tôn Di liếc nhìn Diệp Thần và giải thích: "Tất nhiên là anh rồi, còn không thì còn ai nữa. Thứ bảy hôm nay, tôi được nghỉ ngơi, và đưa anh đi mua sắm. Anh còn không nhìn ra mình đang mặc gì sao, thật là luộm thuộm. Thuận tiên mua điện thoại di động mới cho anh luôn, tôi không muốn vào thời khắc mấu chốt không thể liên lạc được với anh.”

Trái tim Diệp Thần ấm lên khi nghe những lời này, ở thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này, chỉ có Tôn Di quan tâm đến hắn. Sau đó, anh nhìn quần áo của mình và cảm thấy hài lòng về bản thân: “Nhưng tôi không thích mua sắm.”

“Không, anh phải đi!”

Tôn Di trực tiếp gạt đi suy nghĩ của Diệp Thần, và nói thêm, “Thực ra, tôi chỉ tò mò, anh ăn mặc đẹp một chút sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ khiến cô gái này xuân tâm nhộn nhạo thì sao~ "

Diệp Thần liếc nhìn Tôn Di quyến rũ, nghĩ đến điều gì đó, và nói," Không phải là không thể nếu cô muốn tôi đi, cô đi thay quần áo đi.”

"Được."

...

Một giờ sau, Tôn Di và Diệp Thần trong trang phục thể thao bước ra khỏi căn hộ Đại Đô.

Tôn Di hoàn toàn bị phục luôn, không cô gái nào lại mặc đồ thể thao đi mua sắm, nếu không phải yêu cầu mạnh mẽ của Diệp Thần thì cả đời này cô cũng không thể mặc bộ đồ này.

May mắn thay, vóc dáng của Tôn Di quá kiêu hãnh, ngay cả trang phục thể thao cũng không thể che được vẻ rực rỡ của cô. Trên đường đi, thường xuyên có những người đàn ông nhìn lại cô.

Trung tâm mua sắm Giang Thành Vạn Đạt.

Tôn Di đưa Diệp Thần đi cắt tóc trước, một cái đầu sạch sẽ khiến Diệp Thần có sức sống hơn. Cùng với đôi lông mày kiếm xếch lên, đôi mắt đen thanh mảnh đen sắc sảo, đôi môi mỏng và mím lại, đường nét góc cạnh, thân hình cao ráo mảnh khảnh nhưng không hề thô kệch, giống như đại bàng trong đêm, lạnh lùng cao ngạo nhưng lại rõ ràng kiêu ngạo tràn ngập, và sự cô độc toát lên một sức mạnh coi thường thế giới.

"Không nói chứ, anh vừa cắt tóc xong giống như biến thành con người khác. Bây giờ đi dạo đại học, bảo đảm có nhiều nữ sinh vây quanh."

Tôn Di xúc động nói. Đột nhiên, cô ấy như nghĩ ra điều gì đó, chọc vào ngực Diệp Thần nói chuyện phiếm: "Nói thật cho tôi biết, anh có bạn gái chưa? Có muốn cô gái này giới thiệu cho anh một em không? Tập đoàn Hoa Mỹ không thiếu những tiểu mỹ nhân độc thân à nha ~ ”

Diệp Thần lắc đầu. Trong năm năm qua, hắn lang thang giữa sự sống và cái chết, và hắn chỉ tu luyện điên cuồng.

Nhìn thấy Diệp Thần lắc đầu, Tôn Di lại tò mò hỏi: "Anh đừng nói là một trai tân ngây thơ đó chứ? Anh cho tới bây giờ đều không có yêu ai sao?"

Diệp Thần khẽ nhíu mày, đột nhiên nhắc tới một chuyện trong quá khứ. Năm năm trước, khi nhà họ Diệp còn đó, anh từng thích một cô gái. Cô gái đó tên là Sở Thục Nhiên, là hoa khôi của trường lúc bấy giờ, vô số người phải lòng.

Mặc dù sinh ra trong một đại gia tộc, nhưng cô lại khiêm tốn như một người bình thường và không dám thể hiện bản thân. Cho đến một ngày, anh lấy hết can đảm và bí mật trao cho Sở Thục Nhiên một bức thư tình, tưởng rằng bức thư tình này sẽ chìm xuống biển, nhưng không ngờ rằng Sở Thục Nhiên lại rủ anh đến sau trường học trong ngày hôm đó.

Sở Thục Nhiên nói với Diệp Thần rằng chỉ cần ngày mai anh có thể giành được chiếc micro của hiệu trưởng trường vào sáng hôm sau và tỏ tình với cô trước mặt mọi người, cô sẽ sẵn sàng đồng ý với anh.

Khi đó Diệp Thần không biết thế sự gì cả, đối với thứ gọi là tình yêu nực cười, ngày hôm sau hắn thật sự làm chuyện này.

Anh phớt lờ những ánh mắt chế giễu của người khác và chỉ hy vọng rằng Sở Thục Nhiên sẽ thực hiện lời hứa của mình.

Bất quá Sở Thục Nhiên từ chối hắn trước mặt mọi người, chỉ vào Diệp Thần nói một tiếng. "Một phế vật như cậu cũng có tư cách theo đuổi Sở Thục Nhiên tôi sao! Con cóc muốn ăn thịt thiên nga! Đừng tưởng rằng nhà họ Diệp đứng sau lưng cậu là kinh ngạc lắm. Ở trong mắt Sở gia của ta, cậu và cha mẹ của cậu không là gì cả! ”

Bắt đầu từ hôm đó Diệp Thần bắt đầu sa sầm, danh xưng phế vật cũng bị truyền khắp nơi. Ngay trong ngày hôm đó, anh đã tận mắt nghe thấy trong nhà vệ sinh rằng tất cả những chuyện này chỉ là một cuộc cá cược của Sở Thục Nhiên và những thiếu gia Giang Thành khác.

Họ đặt cược xem chất thải của gia đình Ye là rác rưởi như thế nào! Và hắn đã chứng minh rằng hắn là một thứ rác rưởi như thế nào.

Cho đến bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt chế giễu của tất cả những người đưa ngón tay chỉ vào anh.

Diệp Thần từ trong trí nhớ tỉnh lại, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt. Bản thân của năm năm trước có thể thực sự là một sự lãng phí hoàn toàn. Nhưng bây giờ, Sở Thục Nhiên tính cái gì? Còn họ Sở, đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở Giang Thành thì sao? Một ngày nào đó anh ấy sẽ đứng trên đỉnh của thế giới này và nói với mọi người rằng anh ấy, Diệp Thần, đã từng ở đây trước đây. Khi đó, mọi thứ ở Giang Thành sẽ chỉ là một hạt bụi tầm thường trong mắt hắn!

Tôn Di ở bên thấy Diệp Thần sắc mặt thoáng biến sắc, cho rằng mình động đến lòng tự tôn của anh, vội vàng xin lỗi:

"Cái kia ... Tôi không nên nói như vậy với anh, anh còn là trai nguyên zin cũng không quan trọng, tôi cũng vẫn còn là một trinh nữ”

...

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tôn Di, Diệp Thần không khỏi cảm thấy dễ thương một chút, nói đùa: "Nếu vậy thì tối nay không có việc gì làm, hay là ... chúng ta trao nhau lần đầu tiên. Vậy là đồng đều. ”

Tôn Di không ngờ Diệp Thần bạo dạn như vậy, mặt đỏ đến mang tai, thậm chí phát hiện có vài người quay lại nhìn bọn họ, cô trừng mắt nhìn Diệp Thần hung ác: “Chỉ là anh nói nhiều quá, anh muốn lần đầu của tôi, trừ phi có thể lấy được sao trên trời giao cho tôi!”

Diệp Thần nhướng mày nghiêm túc nói: “Nói rồi nhé!”

Hắn biết rằng cảnh giới cao nhất của tu luyện hoàn toàn có thể đột phá hư không, Thao túng mặt trời và mặt trăng. Gảy một ngôi sao có là gì!

Tôn Di đương nhiên không tin Diệp Thần có thể làm được, gật đầu như giã tỏi: "Được, được rồi, tôi, Tôn Di, nói được làm được, được rồi, đừng nói lung tung, bây giờ tôi sẽ chọn ra vài bộ quần áo cho anh, anh cũng không thèm nhìn mình bây giờ là bộ dạng rách nát như nào! Anh lại còn mặc chúng suốt ngày! Dù sao đây cũng là một thành phố lớn. Mà này, anh không phải là có đơn thuốc đó sao? Chỉ cần bán một ít, tôi đoán ngay cả Vạn Đạt này cũng có thể mua được. "

Tuy nói như vậy, nhưng Diệp Thần sẽ không làm điều này. Trong tay hắn có vô số đơn thuốc, nhưng nếu tùy tiện giao cho người khác, chắc chắn sẽ khiến một số thế lực do thám hắn, thậm chí có thể phá vỡ thế cân bằng của Trung Quốc.

Chỉ khi kiểm soát được sức mạnh, mới có thể lấy ra đơn thuốc, nếu không anh sẽ chỉ là dẫn lửa thiêu thân thôi!

Về phần đơn thuốc của trú nhan đan sơ cấp cũng không phải thứ quý giá gì, chỉ đối với công ty làm đẹp có một số tác dụng thần kỳ mà thôi.