Chương 12: Về nhà

Đảo mắt cũng đã tới cuối tháng, Dương Hiểu Đồng sáng sớm thức dậy chuẩn bị mọi thứ trở về nhà.

Nhà cô cách Thụy Đại cũng không xa, ngồi xe khoảng 1 giờ là có thể về tới nhà, bất quá bình

thường Dương Hiểu Đồng luôn đạp xe về, bởi vì chi tiêu ở Thụy thành có

vẻ cao ngồi xe cũng phải mất hai mươi mấy đồng.

Lúc này đây đạp xe

cùng so với trước kia có điểm bất đồng, trước đi đạp xe đi được nửa

đường cô đã thấy mệt mỏi, phải dừng xe nghĩ ngơi một hồi mới có thể tiếp tục, nhưng hiện tại cô chạy một quãng xa như vậy cũng không thấy mệt có thể thấy việc cải tạo thân thể đối với cô có ảnh hưởng lớn như thế nào.

Nhà ba mẹ Dương Hiểu Đồng mở một cửa hàng nhỏ, ngày thường buôn bán cũng không tệ, giá cả

hợp lý, nguyên tắc kinh doanh của nhà cô là lãi ít nhưng nhờ số lượng

tiêu thụ mạnh, tuy rằng chính mình mệt mỏi bất quá thu vào cũng không tệ lắm. Nhưng hiện tại Dương Hiểu Đồng học đại học và Dương Hiểu Trí học

trung học, chi phí không ít nên vẫn thực túng quẫn.

Dương Hiểu Đồng thực hy vọng mình mau chóng tốt nghiệp, như vậy có thể giảm bới gánh nặng

cho gia đình, cô thậm chí không dám tưởng tượng đến thời điểm em trai

mình vào đại học, gánh nặng gia đình không biết lại tăng lên bao nhiêu,

mỗi lần cô nói lên những lời này, ba mẹ cô chỉ cười nói, “Chuyện này không cần con quan tâm, giao cho chúng ta là được”.

Thời điểm về nhà bởi vì là buổi sáng, cho nên cũng không có nhiều khách, nhà hàng thời điểm

hoạt động chính là buổi trưa và buổi tối. Vừa vào cửa liền thấy mẹ cô

đang ngồi bếp chuẩn bị làm đồ ăn cho hôm nay.

“Mẹ con đã trở về” Dương Hiểu Đồng cao hứng nói, vô luận bên ngoài như thế nào, thời điểm về nhà cô đều vui vẻ.

Bà Dương nghe thấy tiếng con gái liền đứng lên, nhìn thân ảnh đứng ngoài cửa, “Hiểu Đồng, con đã về a! Tại trường học tập như thế nào?” Mẹ luôn lo lắng cho con gái bên ngoài chịu nhiều cực khổ.

Dương Hiểu Đồng buông túi đồ xuống, đi vào phòng bếp, “Rất tốt, Mẹ, ba đâu?” Trước kia buổi sáng ba mẹ đều cùng làm việc, hôm nay lại không thấy người đâu.

“Ba con đi lấy hàng, một lát nửa sẽ trở về” Bà Dương đem đồ ăn đã rửa sạch cho vào rỗ, lúc này mới nhìn kỹ con gái của mình, “Ai nha, Hiểu Đồng con mau tới đây để mẹ nhìn xem, như thế nào lại thay đổi như vậy a!” Vừa rồi nói chuyện, nhưng không có chú ý, hiện tai nhìn thấy con gái biến hóa không nhỏ a.

Dương Hiểu Đồng đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này trở về đây khẳng định sẽ làm mọi người kinh ngạc một phen, “Không có gì, trong khoảng thời gian này con sống có vẻ tốt, không chú ý mấy

liền thay đổi thành như vậy. Kỳ thật chủ yếu cũng là do con thào kình

xuống không đeo nữa”.

Bà Dương tươi cười vuốt khuôn mặt con gái, “Đeo kính lâu như vậy, nay con tháo xuống mẹ nhìn cò chút không quen, nhưng tháo xuống cũng tốt, liền biến thành mỹ nữ a” Nhìn con gái mình trở nên xinh đẹp, cha mẹ cũng tự nhiên trở nên vui vẻ, vỗ vỗ vai con gái, “Con gái của ta chính là đại mỹ nhân a, haha”.

“Me thật là, để con tới phụ mẹ” Dương Hiểu Đồng nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, mẹ một mình bận việc không biết làm tới khi nào.

Bà Dương khoát tay, “Không cần, con mới về hẳn mệt mỏi, đi nghĩ ngơi đi. Việc này một mình mẹ làm cũng xong nhanh thôi”. Đạp xe đạp xa như vậy, không mệt mới là lạ. Nhìn đứa nhỏ này làm bà

thấy đau lòng, tuy rằng không phải con gái ruột do bà sinh ra, nhưng bà

vẫn luôn xem nó chính là con gái ruột của mình.

“Con thấy cứ để

con tới phụ vẫn hơn, con không thấy mệt, mẹ cứ yên tâm, thật lâu lắm mới có thể trở về đương nhiên con phải giúp chứ, nếu không phải phương tiện về nhà có chút không tiện, con mỗi ngày đều sẽ trở về, haha”. Nói xong Dương Hiểu Đồng nhanh chóng mang ba lô lên lầu.

Nhìn phòng mình một

chút cũng không có gì thay đổi, Dương Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng thoải

mái, nhà sang cửa rộng cũng không bằng ổ chó của chính mình (Sally: ta

xin thề, tác giả thật sự nói là ổ chó a), những lời này nói thật không

sai, nhà của mình vĩnh viễn là thoải mái nhất.

Xuống lầu giúp đỡ

mẹ, hai mẹ con nhà này giống như hai chị em, quan hệ đặc biệt tốt, có

chuyện gì Dương Hiểu Đồng đều kể cho mẹ giốn như tri âm vậy, hai người

vừa làm vừa nói chuyện phiếm rất vui vẻ.

Đơi ông Dương trở về, đồ ăn cũng đã chuẫn bị tốt. “Ba đã trở về a!” Dương Hiểu Đồng mở miện kêu lên.

“Ấy, Hiểu Đồng đã trở về à, mẹ con suốt ngày nhắc tới con, nhớ con” Trên mặt ông Dương tràn đầy tươi cười, đồng thời đem đồ ăn vừa lấy về cho vào kho hàng.

“Hiểu Đồng, con đem mắt kính tháo xuống sao? Nhìn như vậy có vẻ đẹp hơn a” Ông Dương thấy Dương Hiểu Đồng thay đổi cũng không có kinh ngạc mấy,

ông chỉ phát hiện việc Dương Hiểu Đồng không mang kính nữa mà thôi.

“Dạ, đúng vậy,

kính đeo lâu như vậy, đột nhiên cũng muốn tháo xuống. Con đi nấu cơm,

tranh thủ ăn sớm một chút, bằng không đến giữa trưa căn bản không có

thời gian để ăn.” Giữa trưa khách đền nhiều như vậy, lúc đó ba mẹ bận việc như vậy làm gì có thời gian mà ăn cơm.

“Để mẹ đi làm, không dễ dàng gì mới trở về một chuyến, nghĩ ngơi đi” Bà Dương mặc tạp dề vào chuẩn bị nấu cơm

Dương Hiểu Đồng ngăn cản lại, “Ai nha, để cho con thể hiện hiếu tâm a, mẹ đi nghĩ ngơi đi. Nhìn xem tay nghề của con có hay không tiến bộ” Người ta đều nói con nhà nghèo thường hay trưởng thành sớm, Dương Hiểu Đồng lúc còn nhỏ đã học cách nấu cơm, giặt quần áo rồi.

Chỉ chốc lát, Dương

Hiểu Đồng liền làm xong đồ ăn, chỉ là nhưng món ăn đơn giản của gia

đình, nhưng có đầy đủ sắc hương vị, ba người cũng ngồi ăn cơm rất ấm áp.

“Hiểu Đồng tay nghề có tiến bộ a, so với mẹ còn ngon hơn, xem ra ba phải ăn thêm một chén nữa” Ông Dương nói xong, bà Dương liếc mắt trừng ông một cái, “Kia cũng là do ta dạy, trò giỏi hơn thầy cũng là chuyện hiển nhiên, đúng không?”

“Đúng vậy, tay nghề của mẹ là tốt nhất, ba ăn nhiều một chút”

………

Giữa trưa, nhà hàng

trở nên rất náo nhiệt, Dương Hiểu Đồng cũng ở lại phụ giúp , bởi vì

Dương Hiểu Đồng xinh đẹp giống như mỹ nhân, nên hôm nay nhà hàng hoạt

động còn tốt hơn mọi khi, có rất nhiều con trai hướng về nhà hàng ăn

cơm. Thời điểm tính tiền, bà Dương cũng kinh ngạc, hôm nay kinh donah

ước chừng gấp hai lần bình thường.

Sau khi thu dọn

xong, Dương Hiểu Đồng trở về phòng mình nghĩ ngơi. Nhìn ba mẹ như vậy

Dương Hiểu Đồng cảm thấy ấm áp và cũng hy vọng mình có thể nhanh chóng

trở nên mạnh mẽ, như vậy có thể giảm bới gánh nặng của gia đình, nhưng

để biến cường thì việc quan trọng nhất chính là tu luyện!

Cho nên, cô liền ở

trong phòng mình bắt đầu tu luyện. Hôm nay tu luyện cùng dĩ vãng bất

đồng, bởi vì cô có thể cảm nhận được những điểm nhỏ lục sắc ở thế giới

bên ngoài không ngừng tiến vào cơn thể mình trong quá trình tu luyện, mà cũng nhờ vậy tốt độ tu luyện của cô càng ngày càng nhanh.

Hôm nay tu luyện so

với dĩ vãng, Dương Hiểu Đồng dụng tâm có thể phát hiện những điểm nhỏ

lục quang có rất nhiều trong rừng cây, bởi vì nhà cô ở nông thôn, hơn

nữa ở phía sau có rừng cây, cho nên hôm nay tu luyện mới có hiện quả tốt như vậy.

Điểm này làm cho

Dương Hiểu Đồng hiểu được, tại địa phương khác nhau thì hiệu quả tu

luyện cũng khác nhau, về sau cô phải tận lực tìm địa phương tốt để tu

luyện.