Chương 37: Anh ta có một cảm giác rất rất tồi tệ

Phải biết rằng, một bản nhạc "Vũ khúc Ba Lan" dài bảy, tám phút có hàng nghìn âm sắc. Vậy mà hẳn có thể phát hiện ra một lỗi nhỏ như thế, có thế thấy được kiến thức của hẳn về bản nhạc này đáng sợ đến mức nào. Nếu vậy chẳng phải trình độ âm nhạc của hẳn vượt xa anh ta rồi hay sao?

Säc mặt Diệp Thiên Vũ trở nên cực kỳ khó coi, lộ rõ biếu cảm bồn chồn không yên. Lúc này, anh ta có hơi nghỉ ngờ liệu quyết định tham gia bữa tiệc này của mình có phải là sai lầm hay không!

Anh ta có một cảm giác rất rất tồi tệ.

Cách đó không xa, lỗ tai của Lâm Hồng Tụ cực kỳ nhạy cảm, tuy Diệp Thiên Vũ và Cố Nhược Thu đều cố tình ghìm giọng thật thấp đế người khác không nghe được nhưng người khác ở đây không bao gồm Lâm Hồng Tụ.

"Kỳ Lân, cậu có bản lĩnh này từ khi nào vậy?" Cô nhìn chăm chãm Dương Kiệt với vẻ mặt không thể tin nổi, tựa như. đây là lần đầu tiên cô gặp người này.

Dương Kiệt mỉm cười bí ẩn.

Sau khi tu luyện Hồng Mông Tử Khí Quyết, hần tự nhiên có rất nhiều bản lĩnh khó thể diễn tả

Một bản nhạc hay đương nhiên phải có sự hài hòa về âm điệu từ đầu đến cuối, lỗi sai vừa rồi đã tạo nên một khuyết điểm nhỏ cho khúc nhạc.

Những người khác không rõ nhưng Dương Kiệt cực kỳ nhạy cảm với khuyết điểm đó.

Lúc này, Dương Kiệt không nhịn được nhìn về phía Diệp. Khinh Tuyết.

Mặc dù khoảng cách giữa Diệp Thiên Vũ và Cố Nhược Thu quá gần nhau nên Diệp Khinh Tuyết ở xa không thế nghe rõ họ đang nói về điều gì nhưng bản năng của cô vẫn mách bảo Diệp Thiên Vũ có gì đó không ổn, thỉnh thoảng là anh ta lại nhìn về phía Dương Kiệt, trong đôi mắt tràn đầy sự cảnh giác sâu sắc.

"Chẳng lế anh ấy chơi sai thật tư?"

Diệp Khinh Tuyết giật mình vì suy nghĩ của chính mình. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn Dương Kiệt

Dương Kiệt ngồi đó với vẻ mặt ngạo mạn không gò bó, mỉm cười đầy tự tin như mọi thứ đều năm trong tầm kiểm soát của hẳn.

Trong thoáng chốc, cô có ảo giác rắng trái tim mình đang đập thình thịch cưồng loạn trong lồ ng ngực.

Sau khi Dương Kiệt thì thầm gì đó với Cố Nhược Thu, sắc mặt cô ta khế thay đổi, Diệp Thiên Vũ lúng túng và vẻ ngờ vực hiện rõ trên mặt Diệp Khinh Tuyết khiến những người xung quanh đang chú ý phía bên này nhạy cảm nhận ra, bầu không khí đang dân dần thay đổi.

“Thật sự rất thú vị, xem ra Diệp Thiên Vũ không thể vả mặt Dương Kiệt được rồi, ngược lại bản thân còn ăn thiệt Cũng không biết Dương Kiệt vừa nói cái gì, sao trông dáng vẻ đám người này giống như nhìn thấy quỷ vậy nhỉ? Tò mò chết mất!"

"Hầy, đây là chiêu đầu tiên của Diệp Thiên Vũ đấy, thế mà Dương Kiệt lại có thể tiếp chiêu thuần thục như vậy. Bữa tiệc này đúng là đáng giá, nhiều năm rồi tôi cũng không gặp được. chuyện gì thú vị như này!"

"Đây mới là lần thăm dò đầu tiên thôi, chắc chắn sau đó còn phương án dự phòng. Không biết Dương Kiệt có tiếp tục suôn sẻ không?"

"Tôi háo hức mong đợi chuyện tiếp theo rồi đó...

Đám đông đăng kia tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ thích thú.

Dương Kiệt vẫn ngồi đó với nụ cười tự tin trên môi, cảm giác là tâm điểm đám đông tuyệt thật

Đặc biệt là khi hần thấy vẻ mặt kinh ngạc và ánh mắt hoảng hốt xen lẫn sợ hãi của Cố Nhược Thu, trong lòng hẳn vô cùng hài lòng.

Cố Nhược Thu nhìn dáng vẻ không hề kiêng nể gì của Dương Kiệt, trong lòng bỗng dưng nổi lên ác ý. Cô ta hung ác. thầm nghĩ: "Cứ để hẳn kiêu ngạo trong chốc lát đi, đợi chút nữa sẽ khiến hẳn khóc không ra nước mắt”

Phần sau bữa tiệc hơi nhàm chán, chỉ có khách mời đi đôi ba người trao đổi với nhau, nhân cơ hội gặp gỡ vài người bạn trong vòng tròn và làm quen với nhau. Những người có dự án trong tay sẽ tìm người giới thiệu nhau, tìm đối tác, thu hút nguồn vốn đầu tư vào.

Bữa tiệc nhanh chóng biến thành nơi để mọi người tự chào đủ loại hàng,

Dương Kiệt không biết gì về công việc kinh doanh của nhà họ Dương. Từ nhỏ hẳn đã đi theo ông cụ đến lớn, điều mà ông cụ dạy hẳn nhiều nhất là nhờ hẳn mua rượu dưới chân núi và cách mặc cả với bà chủ xưởng rượu sành điệu như thế nào.

Trong bữa tiệc, có một số người với khuôn mặt xa lạ đến chỗ Dương Kiệt, tuy lời nói có ý khen ngợi nhưng cũng không hẳn là nói đến Dương Kiệt. Ý chung là người nọ muốn Dương Kiệt giới thiệu người phụ trách Dương gia ở khu vực Tương. Đàm.

Dương Kiệt cũng không thèm nói nhám với loại người này, mà chính hẳn cũng không biết nhà họ Dương có người phụ trách khu vực Tương Đàm.

Nếu biết sớm hơn thì hản có thể không có chỗ ở sao?

Nhà họ Dương làm việc không đáng tin cậy gì cả, hắn đã đến thành phố Tương Đàm hai ngày rồi những vẫn chưa có ai liên hệ với hán hết.

"Hừm, những cuộc đấu tranh giữa các thế gia cũng xảy ra với mình sao?" Dương Kiệt bực bội nghĩ.

Người tới hỏi thăm thấy tâm trạng Dương Kiệt không tốt cũng biết điều ngậm miệng lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, yên lặng rút lui.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bữa tiệc cũng nhanh chóng kết thúc.

Trong khoảng thời gian này, không có người mù mắt nào. đến gặp Dương Kiệt nữa. Ngay cả Cố Nhược Thu cũng tạm thời từ bỏ việc gây phiền phức với Dương Kiệt.

Rất nhiều người bên ngoài vòng tròn thế gia ở Tương Đàm đã đạt được mục đích đến đây chuyến này là kết bạn với một số nhân vật quan trọng nên hài lòng rời đi. Mấy chục người ở lại đó mới là con cháu thực sự của những gia đình phú hào ở thành phố Tương Đàm.

"Kỳ Lân, tôi đã hỏi về cuộc đấu giá sắp tổ chức tiếp theo, là cuộc đấu giá từ thiện, số tiền đấu giá sẽ được quyền góp. cho quỹ phúc lợi trẻ em. Chúng ta có đi xem một chút không?" Nhìn thấy những người còn lại đang đần dần đi ra đại sảnh rồi vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất, nhưng Dương Kiệt lại không nhúc nhích, Lâm Hồng Tụ không khỏi hỏi.

"Đấu giá từ thiện?" Dương Kiệt tò mò.

"Ừ.

Lâm Hồng Tụ gật đầu nói: "Tôi nghe nói năm nào Diệp Khinh Tuyết tổ chức sự kiện này Phần lớn những món đấu giá đều là quà tặng cô ấy nhận được vào ngày sinh nhật. Tuy không có những thứ đắt tiền lảm nhưng số lượng cũng không ít. Trong đó có thể có những bức tranh do một vị trưởng bối nhà họ Diệp vẽ. Vị trưởng bối họ Diệp kia là họa sĩ cấp bảo vật quốc gia, lấy tùy tiện bức tranh nào cũng có thể bán được giá cao ngất ngưởng”

Dương Kiệt không có hứng thú với hội họa nhưng hẳn lại rất khâm phục hành động từ thiện của Diệp Khinh Tuyết, gật đầu khen ngợi: "Quỹ phúc lợi trẻ em? Thế giới dù có đen tối đến đâu thì trẻ con cũng không có lỗi gì cả. Không ngờ, người phụ nữ này lại có một tấm lòng nhân hậu. Xem ra ngoại trừ vẻ ngoài rất xinh đẹp cộng thêm có chút đầu óc thông minh thì cuối cùng cô ấy cũng có một tru điểm đấy”

Cuối cùng cũng có một ưu điểm?

Cuối cùng cũng có một ưu điểm?

Nghe Dương Kiệt nói vậy, Lâm Hồng Tụ không khỏi mỉm cười. Một người phụ nữ gần như hoàn hảo như Diệp Khinh Tuyết trong suy nghĩ của Dương Kiệt lại như vậy sao.

Trong khi Dương Kiệt và Lâm Hồng Tụ đang nói chuyện thì thang máy đã đến phòng đấu giá trên tầng cao nhất