Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cực Phẩm Tông Sư

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 71

Mọi người ở đây mồm năm miệng mười, màn hình nhỏ trên chỗ ngồi của họ tự động sáng lên, Diệp Phong nhìn thấy nhiều người đang điên cuồng ấn lên màn hình, mặt mày kích động, ánh mắt sáng quắc đầy vẻ hưng phấn.

Có điều vì khoảng cách quá xa, Diệp Phong không thể nhìn rõ trên màn hình rốt cuộc có gì.

Cảm thấy nghi ngờ, cậu liền mở miệng hỏi Sở Kinh Quốc: “Ông nội Sở, quan khách kia đang làm gì vậy?”

Vừa dứt lời, không đợi Sở Kinh Quốc trả lời, Chiến Thiên Qua ngồi bên đã chủ động giải thích:

“Cậu Diệp, đây thực ra là máy đặt cược! Võ đài ngầm này của tôi, ngoài tiến hành thi đấu bán vé ra, mọi người còn có thể dùng tài khoản ngân hàng, đặt cược vào tuyển thủ mình ưng!”

“Ai tinh mắt một đêm là kiếm được bộn bạc, dĩ nhiên cũng có người đoán sai, táng gia bại sản! Thế nào, cậu Diệp có hứng cược vui chút không?”

Diệp Phong nghe xong, đầu lắc như trống bỏi.

Mặc dù Sở Kinh Quốc và Chiến Thiên Qua đều cho rằng cậu là người giới Cổ Võ, nhưng Diệp Phong biết rõ mình chẳng qua chỉ là một tên ngoài ngành thôi!

Bây giờ trong thẻ ngân hàng của cậu chỉ có lẻ tẻ mấy chục nghìn đồng, đó chính là số tiền một triệu còn lại sau khi mua thuốc mà Sở Mai Dung đã đưa.

Có điều võ đài này chắc chắn cũng được coi là một sòng bạc, những quan khách đến đặt cược chắc chắn là người có tiền, có điều là nhà cái đứng sau màn, Chiến Thiên Qua có thể thao túng tỉ lệ cược, sớm quyết định kết quả sau màn, chỉ có thắng chứ không có thua.

Ông ta chỉ ngồi dưới võ đài, mỗi năm cũng kiếm được một đống tiền.

Mà lúc này, cuộc chiến trên võ đài cũng bắt đầu.

Hạ Phi Hồng của Ưng Trảo Môn vươn năm ngón tay ra hóa thành vuốt, trông như cành củi khô lao thẳng đến ngực Quách Nhạc, dường như ý chí võ đạo đều ngưng tụ ở vuốt này, khí thế vô cùng lớn.

“Xẹt!”

Tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt.

Nhưng đối mặt với móng vuốt có thể xé tan bộ ngực, Quách Nhạc không hề tránh né, ngược lại khóe miệng còn khẽ nhếch lên, sau đó hắn dồn khí đan điền, nhìn móng vuốt gần trong gang tấc, hắn chợt gầm lên:

“Thải!”

Ngay giây sau, trên người Quách Nhạc đột nhiên phát sáng, xuất hiện tấm bình phong che chở giống chiếc chuông vàng.

“Tranh!”

Hạ Phi Hồng tung móng vuốt vào ngực Quách Nhạc, lại phát ra tiếng gào thét.

Ngay sau đó, Hạ Phi Hồng chỉ cảm thấy trên tay phải mình truyền đến một nguồn sức mạnh chấn động tựa như núi lửa bùng nổ, ông ta “Á” một tiếng, kêu lên thảm thiết, sau đó liên tục lùi về sau bảy tám bước, cho đến khi lùi đến lan can bên cạnh lôi đài mới dừng lại.

Mà năm ngón tay phải của ông ta cũng bị cong queo, xương cốt tay phải đã gãy, đau đớn tận xương tủy, chắc phải dưỡng thương ít nhất một tháng mới lành lại được.

Nhìn lại Quách Nhạc, ngoại trừ áo phần ngực bị khoét ra năm lỗ ngón tay, trên cơ thể hắn không hề có bất kỳ thương tổn nào, khóe miệng, hiện lên nụ cười của kẻ chiến thắng.
« Chương TrướcChương Tiếp »