Chương 79

Chương 79

Mọi người Hoa Hạ ngồi trong đây nghe xong câu này chỉ cảm thấy máu trong người như sôi lên sùng sục, cho dù biết khá chắc Diệp Phong không phải đối thủ của Sato Kojiro, cũng cảm thấy phục với hào khí của cậu, họ cao giọng nói:

“Người anh em, cậu nói đúng lắm, Hoa Hạ chúng ta có lịch sử năm nghìn năm, xuất hiện biết bao nhiêu hào kiệt anh tài, nước Oa nhỏ bé sao có thể sánh bằng được!”

“Cậu nhóc, cậu yên tâm lên đường đi, chúng tôi nhất định sẽ mai táng cho cậu! Ngày này năm sau tôi sẽ đốt cho cậu thật nhiều vàng mã!”

Nghe thấy mấy lời “chúc” chẳng mấy tốt lành này, Diệp Phong chỉ có thể cười gượng.

Mặc dù nhìn qua, cậu không phải đối thủ của Sato Kojiro, nhưng cậu vẫn có đòn sát chiêu!

Chỉ cần có ông Ngụy hỗ trợ, muốn đối phó với Sato Kojiro bé nhỏ trước mặt cũng không phải chuyện không thể làm được.

Nhưng lúc này, giọng nói của ông Ngụy chợt vang lên bên tai Diệp Phong:

“Tiểu Phong, cậu nghĩ kỹ chưa? Muốn đánh bại Sato Kojiro trước mặt ít nhất phải có sức mạnh của cảnh giới Cửu Phẩm đỉnh cấp hoặc là cảnh giới Tông Sư!”

“Nhưng với cơ thể hiện nay của cậu, nếu như rót nguồn sức mạnh mạnh như vậy vào thì khác gì một chiếc xe gia dụng trang bị động cơ máy bay chứ, đương nhiên có thể bùng nổ chiến lực kinh người, nhưng nếu không cẩn thận để lại hậu quả sẽ tạo ra tổn thương vĩnh viễn khó có thể phục hồi cho cơ thể cậu!”

“Ông Ngụy, tôi quyết định rồi!”

Giọng điệu của Diệp Phong chắc như đinh đóng cột: “Làm người không thể không có chí khí! Nếu tôi có năng lực thì phải gánh chịu trách nhiệm của nó! Dù sao bây giờ cũng không có ai ngăn Sato Kojiro lại, vậy nên tôi muốn thử đối đầu với hắn xem sao?”

Cảm giác được quyết tâm trong giọng điệu của Diệp Phong, ông Ngụy thở dài nói:

“Được rồi… Nếu đã vậy, tôi sẽ cho cậu mượn sức mạnh, có điều hãy nhớ kỹ, cậu chỉ có thể dùng trong năm phút! Sau năm phút, cơ thể cậu sẽ đạt đến cực hạn, hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó tôi cũng không cứu được cậu, tôi chỉ có thể rời khỏi cái xác này đi tìm cái xác mới!”

Ông Ngụy vừa dứt lời, Diệp Phong chỉ cảm thấy một dòng nước ấm bao quanh người mình, cảm giác này lâu lắm mới có lại, từng khối cơ bắp dường như ẩn chứa sức mạnh có thể đâm xuyên kim loại, phá vỡ đất đá, khí thế cả người như hoàn toàn biến đổi!

Ngay giây sau, Diệp Phong đột nhiên cảm giác được kiếm Thất Tinh Long Uyên trên giá binh khí ở đằng xa dường như có cảm ứng với mình.

Lúc này Diệp Phong đột nhiên giơ tay phát ra tiếng gầm vang trời:

“Kiếm – tới đây!”



Ngay giây sau, một cảnh tượng ngạc nhiên xảy ra.

Trong chỗ tối đột nhiên xuất hiện một đôi tay lớn vô hình, nó nhấc kiếm Thất Tinh Long Uyên lên bay thẳng vào tay Diệp Phong.

Sau đó, kiếm Thất Tinh Long Uyên đột nhiên lóe sáng, ánh sáng chói lóa như sao trên trời, khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Ngay giây sau, Diệp Phong khẽ búng lưỡi kiếm.

“Coong!”

Tiếng kiếm như tiếng rồng gầm vang lên khắp căn phòng, vang tận trời xanh, trấn động thiên địa, khí thế ngút trời.