Chương 51

Vương Tuấn Khải làm việc luôn nhất quán theo phong cách từ từ tiến lên, chậm rãi mà chắc, luôn hành động theo lý trí với kế hoạch rõ ràng, đặt cục diện trong tầm kiểm soát. Kể cả những việc liên quan đến Vương Nguyên, hắn cũng tính toán từng bước tránh nặng tìm nhẹ, để khi Vương Nguyên có biết chuyện xấu hắn làm cũng chỉ có thể mắng vài câu mà không oán hận.

Mà Vương Nguyên thì luôn hành động trong dự đoán của hắn, cho đến hôm nay.

Vương Tuấn Khải nín thở, đôi mắt mở to, lại chỉ có mắt phải là thể hiện cảm xúc bất ổn dập dìu đang dâng trào tron lòng hắn, mà mắt trái lại chạy một đại dương dữ liệu số phân tich các chuỗi hành vi, khiến Vương Nguyên đang cố gắng thích nghi với dị vật trong cơ thể cũng phải bật cười: "Cậu lúc nào cũng như vậy sao? A.. . đừng nhúc nhích!"

Một tiếng "a" tiêu hồn của y khiến hắn ngẩn người, vừa mới lấy lại lý trí được một chút thì đầu óc lại một lần nữa mù mịt chướng khí, căng thẳng xoay người áp Vương Nguyên xuống, tiếp tục quãng đường còn lại của buổi đêm. Tiếng thở dốc hoà lẫn trong âm thanh rêи ɾỉ đè nén, những va chạm mãnh liệt pha trộn giữa bước đi quỷ khốc thần sâu, nóng bỏng và mềm mại thay phiên luân chuyển cùng cứng cỏi thô ráp, khiến đôi bên đều không khống chế được cảm xúc của bản thân, bộc lộ bản năng nguyên thuỷ nhất.

"Chậm thôi!" Thanh âm khàn khàn vang lên trong bóng tối, càng làm cho đối phương khó lòng giấu giếm, phô bày kỹ năng thuần tuý, khiến Vương Nguyên khóc không ra nước mắt phẫn nộ siết chặt Vương Tuấn Khải, đánh hắn vài cú, cuối cùng đạp hắn văng ra khỏi người mình – sau cùng thì chính y mới là kẻ chịu tội thê thảm nhất khi thứ kia đột ngột rời khỏi cơ thể.

Vương Tuấn Khải vô tội nhìn y, vẻ đỏ bừng còn chưa rút khỏi gương mặt, hết sức gợi cảm mà cũng rất là thiếu đòn. Vì lẽ đó mà cả đêm y phải chịu giày vò thêm vài lần, rồi vài tiếng, đến lúc Vương Nguyên có thể tỉnh táo đón nhận ánh nắng mặt trời thì đã là ba hôm sau.

Vương Tuấn Khải – hắn – thực sự giữ lời, nói ba ngày thì là ba ngày.

Vương Nguyên không còn mặt mũi nào gặp thế giới nữa, suy nghĩ nên treo cổ hay nhảy lầu chết quách cho xong.

Vương Tuấn Khải mang quần áo sạch vào phòng, nhìn y quấn chăn chống cằm ngắm cửa sổ, trên người đầy dấu vết hồng hồng tím tím cực kỳ bắt mắt – trong lòng hắn vừa nhộn nhạo sung sướиɠ vừa áy náy vô cùng, chủ động giúp y tắm rửa sạch sẽ, tất nhiên là không có chuyện gì xảy ra sau đó.

"Cậu lười biếng công vụ, quấn tôi mà không thượng triều, bá quan văn võ có hận tôi không?" Vương Nguyên chép miệng: "Yêu tinh hại đời, mê hoặc hoàng đế, rối loạn kỉ cương, gieo vạ cho bách tính chính là tôi."

"Những lúc anh ngủ tôi đã xử lí rồi, không sao cả." Vương Tuấn Khải bình thản nói: "Hơn nữa gần đây cũng không có biến cố gì lớn, Trình Thiếu Kỳ và Bạch Khôi lo liệu, không cần tôi ra mặt."

"Bạch Khôi kia. . . Cậu biết anh ta từng làm việc cho nhà Costesnaro không?"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Chính là tôi cướp anh ta từ tay Kyles đấy."

"Ồ?" Vương Nguyên nhướng mày, lỡ nhúc nhích mạnh quá, nơi nào đó đau: "Kyles phản ứng thế nào?"

"Không thế nào cả." Vương Tuấn Khải đóng cửa sổ lại: "Ai có năng lực chiêu mộ người tài thì người đó thắng thôi."

"Ôi chao, Hàn thiếu chủ đúng là biết cách đề cao bản thân, cậu triệu hồi được anh ta, có chắc là sẽ dùng được anh ta không?" Y nhướng mày, nhận lấy quần áo từ tay hắn, ánh mắt vẫn không rời cửa sổ: "Cẩn thận bị cắn ngược lại, đến lúc đó đừng đến tìm tôi khóc."

"Tôi có chỗ nào khiến cấp dưới thấy không hài lòng?" Hắn đứng chắn trước mặt Vương Nguyên, che khuất toàn bộ ánh sáng le lói qua khung cửa kính, từ trên cao nhìn xuống: "Đêm qua tôi làm gì anh không vừa ý?"

"Cậu chưa từng làm gì khiến tôi vừa ý." Vương Nguyên ngả ra sau ghế, kéo dãn khoảng cách: "Vì cậu mà kế hoạch bỏ trốn của tôi phải thiết lập lại rồi."

Vẻ mặt Vương Tuấn Khải lập tức đanh lại, sau đó giãn ra, hắn cúi người bế Vương Nguyên đi vào nhà tắm, mặc cho sự giãy dụa vô ích của y: "Anh cần chấn chỉnh lại đầu óc, loại bỏ phế liệu và các tạp chất có hại. Hàn gia ngoài kinh doanh bất động sản, còn đầu tư thương mại ở mảng dược liệu cao cấp, chắc hữu dụng với anh đấy."

"Đã tắm rồi sao còn phải ngâm thuốc nữa? Vương Tuấn Khải, cậu chê tôi ngu ngốc?!"

"Không phải, chỉ là trong đầu anh có quá nhiều hợp chất không cần thiết, nên lọc bớt cặn đi thôi."

"Vương Tuấn Khải, cậu cũng giống như những tên đàn ông khác, có được Omega là lập tức trở mặt!"

"Ừm, anh còn nói nữa tôi sẽ trở mặt thật đó. Yên lặng đừng có nhúc nhích."

Không biết hắn đã chuẩn bị một khoang dinh dưỡng trong nhà tắm từ khi nào, bên trong đổ đầy chất dịch màu xanh lục nhạt, phía dưới còn có không ít vị thuốc đậm mùi đông y, khiến Vương Nguyên trợn tròn mắt sợ chết khϊếp: "Thời đại nào rồi còn có người dùng thứ này ngâm mình. . . Vương Tuấn Khải, cậu xem phim kiếm hiệp đến nỗi tẩu hoả nhập ma rồi ư?!"

"Ừm, tâm ma chính là anh, ngồi im nào, ngọ nguậy nữa Khải nhỏ sẽ thức tỉnh."

". . ." Giới hạn của vô liêm sỉ không hề tồn tại.

Loại "dưỡng thương" truyền thống này không khiến Vương Nguyên cảm thấy khoẻ lên được, nhưng vẫn chiều ý hắn mà ngâm mình đàng hoàng. Nghe đâu trước đây Vương Tuấn Khải được Hàn Thiệu Tư lôi ra từ chiến trường đào sát cũng bầm tơi tả, nhờ kết hợp trị liệu đông tây hỗn hợp gần nửa năm mới phục hồi nguyên thể. Tuy rằng nguyên nhân gây ra tình trạng sống dở chết dở của y hiện tại không giống cho lắm, nhưng. . . Được rồi, Vương Nguyên cũng chẳng còn sức tranh cãi với hắn, y chỉ biết Vương Tuấn Khải chưa từng làm hại y là được.

Đó là ý nghĩ của y trước khi ngâm trong nước thuốc đó.

Vương Nguyên thoi thóp bám lên thành bồn tắm, ngắc ngoải hấp hối: "Cuộc đời hai mươi lăm năm của tôi chưa từng than thở với ai về khả năng chống chịu của bản thân. Nhưng bây giờ tôi thật sự. . ."

Y gục bên bồn tắm, khóc không thành tiếng: "Nước thuốc này để dành cho những người tẩy kinh phạt tuỷ, thoát thai hoán cốt hay gì, tôi cảm giác mình sắp độ kiếp phi thăng luôn rồi, làm ơn vớt tôi ra khỏi đây đi. . ."

Vương Tuấn Khải kỷ luật nghiêm minh, nhìn đồng hồ trên tay: "Còn sáu phút nữa, anh cố chịu một chút là được."

Vương Nguyên trợn trắng mắt: "Tất cả Omega sau khi "ấy ấy" đều phải ngâm mình như thế này sao?"

"Ừm."

". . ." Y chưa từng ngừng hối hận khi sinh ra là Omega.

Cuối cùng khi Vương Nguyên có thể thảnh thơi ngồi gác chân uống trà, trời đã ngả sang chiều, mọi người cũng bắt đầu lục tục trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi – ý y là những thủ hạ cật lực lập công của Vương Tuấn Khải, từng người từng người một xếp hàng lượn lờ trước mặt y, như là thủ tục bái phỏng hằng ngày, làm cho Vương Nguyên có ảo giác y đang ngồi ghế thái hậu còn bọn họ là phi tần vậy.

Trông mặt bọn họ xuân sắc rạng ngời, ai không biết còn tưởng bọn họ tìm thấy mùa xuân của đời mình đấy.

"A, thời tiết hôm nay thật là đẹp." Khấu Đồng Đồng ỷ vào chiều cao của mình, nhảy nhót tung tăng bên cạnh Vương Nguyên sau đó nhào trở về chỗ Trình Bối, không biết nói gì mà cả hai đều cười hí hí ám muội, liếc Vương Nguyên bằng ánh mắt thâm sâu khó dò. Y cũng mặc kệ, lười quan tâm, theo thói quen tìm Sasisi dắt nó đi dạo.

Không biết là do thời tiết thực sự đẹp như lời họ Khấu nói, hay là vừa trải qua một chuyện mà đến giờ y vẫn còn mơ hồ, trong người y le lói một cỗ sinh lực chữa lành vết thương, làm cho Vương Nguyên không còn quá nặng nề về cái chết nữa.

Y bị nhiễm SCity là thật, nhưng virus trong cơ thể Vương Nguyên là loại biến chủng không thể lây nhiễm, chỉ tồn tại trong cơ thể vật chủ, không kí sinh bậy bạ cũng không tiến hoá cho nên y mới sống được đến chừng này. Song cái gì cũng phải có giới hạn, thứ này tuy là trông vô hại nhưng thực chất đang dần dần khiến tâm trí Vương Nguyên đi theo vết xe đổ của những người bị nhiễm nhiều năm về trước, luôn vô hình thao túng y nghĩ đến những tình huống tiêu cực nhất.

Đặc biệt nếu người nhiễm gặp phải vết thương tinh thần gây ảnh hưởng đến trung ương thần kinh, SCity chắc chắn sẽ thức tỉnh, phát huy tác dụng khủng khϊếp nhất, gây ra bệnh tâm lý lâu dài cho người nhiễm – ví dụ như y sẽ vô thức cắn các đầu ngón tay của mình vì một quyết định hệ trọng nào đó.

Hành hạ bản thân vì không có cảm giác đau đớn.

Nhưng hôm nay y có thể nhận ra sự sống của bản thân đang dần hồi sinh.

Chẳng lẽ lời đồn đó là thật?

Vương Nguyên nhíu mày nghiêm túc sờ lông Sasisi, bắt chéo chân cầm máy tính lên mạng tra thông tin. Kết quả khi Vương Tuấn Khải trở về, nhìn thấy y trừng mắt soi mói mình, không hiểu vì sao: "?"

Vừa trải qua một phen sấm rền gió giật bão táp cuồng phong, lại bị Vương Nguyên dùng ánh mắt nóng bỏng quét lên quét xuống khắp người như máy kiểm tra nói dối, Vương Tuấn Khải thực sự có xúc động muốn làm cho y an phận, mặc dù hắn không phải là người thích lao động chân tay theo kiểu tế nhị.

Hắn không biết gì cả, chờ đến khi y ngủ, lén lút mở lịch sử tìm kiếm ra, trong nháy mắt đã hiểu được vấn đề.

[Giao hoà giữa Alpha và Omega có lợi ích gì cho Omega?]

Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười, đảm bảo là cơ thể khoẻ lên cho nên Vương Nguyên nghĩ rằng nguyên nhân là do hắn và y. . .ừm.

Hắn đi ra ban công gọi điện thoại: "Thuốc lần trước rất tốt, chú gửi cho tôi thêm vài thang nữa nhé. Tôi sẽ tìm cách để anh ấy ngâm mình."

"Cảm ơn chú."

. . .

Mặc kệ quần chúng xung quanh háo hức mơ mộng đến đám cưới của thiếu chủ và cậu Nguyên như thế nào, Vương Nguyên vẫn phải tuân thủ theo hợp đồng bàn bạc cùng Kyles, hỗ trợ hắn ta tra ra gốc gác của Challote.

Mười năm trước, Challote là một cô bé tám tuổi, nhà ở phố đông bang H, cha làm nghề thợ mộc, mẹ mất sớm, nhà còn có một chị gái hơn cô mười hai tuổi. Chị gái đi làm xa, bị người cưỡиɠ ɠiαи gϊếŧ chết, hai cha con Challote gom góp toàn bộ gia sản tìm người đòi lại công bằng, kết quả vì thấp cổ bé họng nên bị phán tội vu khống.

Đêm đó, người cha quyết định xông vào dinh thự của kẻ địch, ra tay sát hại kẻ tội đồ để báo thù cho con gái mình. Ông bị xử tử hình, giải quyết ngay tháng sau đó, Challote thì trở thành cô nhi không nhà, cuối cùng được SNO thu nạp.

Đi ra từ địa ngục này, lại bước vào một toà địa ngục khác.

Khi Vương Tuấn Khải giúp Challote có chỗ đứng trong xã hội, cô ta bắt đầu quay lại tìm Kyles để hành hạ hắn, vì năm xưa chính hắn là người có trách nhiệm giải quyết vụ án của chị gái cô, lại cố tình nghiêng về phía bị cáo.

Kyles đọc hết hồ sơ, thở dài: "Chị gái cô ta không phải bị hại chết, là ôm bom cảm tử trà trộn vào toà quốc hội chính phủ, muốn chết cả đôi."

Vương Nguyên tò mò: "Cả đôi?"

"Cô ta yêu một nghị sĩ phe trung lập, nhưng lại muốn đối phương bênh vực Omega." Kyles lắc đầu: "Đáng tiếc người kia chỉ coi cô ta là tình nhân qua đường, không quan tâm đến, cô ta liền muốn chết chùm."

"Rồi sao nữa?"

"Còn có thể thế nào? Nghị sĩ kia bình an thoát ra,cô ta thì nổ tung tại chỗ. Cô gái này mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội, gã nghị sĩ cũng không muốn làm to chuyện, liền ém xuống, ai ngờ. . ."

"Nói như thế, anh có nhiều điều rất khó xử nhỉ?" Vương Nguyên nhếch miệng cười trên nỗi đau của người khác: "Khác hẳn so với ấn tượng của tôi, Kyles tàn bạo vô nhân đạo chỉ biết lợi ích làm cao là nhất đâu rồi nhỉ?"

"Dòng đời xô đẩy mà thôi." Kyles liếc y: "Xem ra cậu không muốn chạy khỏi Vương Tuấn Khải nữa rồi."

"Chạy thì vẫn muốn, nhưng không phải bây giờ." Y nhún vai đứng dậy, rời khỏi quán cà phê, trước khi đi còn bật mí: "Nếu có cơ hội hợp tác lần nữa, tôi mong khi ấy đối tác của anh là Vương Tuấn Khải."

"Sao đây? Muốn trở thành nhịp cầu liên minh à?" Kyles mỉm cười: "Chính phủ và thủ lĩnh biệt khu chưa từng là đồng minh, cậu cất ước mơ đó vào đi."

"Anh sẽ suy nghĩ lại mà, đúng không?" Vương Nguyên cũng mỉm cười: "Vì SNO đang dần bành trướng dã tâm của chúng rồi."

End Chapter 51