Chương 61

Đao của Vương Tuấn Khải là đao ngắn cuỗm từ Oxigen, không biết đã trải qua bao nhiêu đời chủ nhân, toàn thân đao ánh lên sắc xám bạc lạnh lẽo, lưỡi thép mỏng manh chặn đứng mười cái móng vuốt dài nhọn của địch thủ, phát ra một tiếng "keng" thánh thót. Đối phương giương mắt nhìn chằm chằm hắn, gương mặt âm trầm không rõ buồn vui, thân thể câu móc vào buồng thang máy như kí sinh trùng, không biết giữ thăng bằng kiểu gì lại có thể tấn công Vương Tuấn Khải bằng góc độ này.

Ngay từ đòn đầu tiên, gã đã có thể áp chế hắn, tuy rằng Vương Tuấn Khải không bị gã tập kích thành công, lại khó phản đòn từ phía dưới, chỉ có thể dồn sức lui về phía sau, bật ra khỏi thang máy. Quái nhân lập tức đuổi theo hắn, đợi đến khi gã hoàn toàn xuất hiện trước mắt mình, Vương Tuấn Khải mới biết đối phương không chỉ có bộ vuốt sắc bén mà còn có một cái đuôi lớn. Hắn sững sờ một chốc, lộ ra móng vuốt của bản thân.

Người kia cũng không vì thế mà dừng đánh, không ngừng tìm góc độ thâm hiểm xảo quyệt đánh lén Vương Tuấn Khải. Hắn ăn đau vài bận, cơ bản đã nắm được chiêu thức của đối phương, lập tức vận dụng y hệt mà trả lại, làm cho đối phương chật vật né tránh. Qua lại mười lượt, người kia bắt đầu cảnh giác hắn, lạnh lùng nhìn móng vuốt của hắn, đột nhiên nhảy trở về thang máy.

Lần này đến phiên Vương Tuấn Khải đuổi theo.

Gã ta di chuyển rất nhanh, dù thân hình đồ sộ cao hơn hai mét rưỡi, tay chân lòng khòng trông khá vướng víu, tốc độ bỏ trốn của gã cũng phải làm Vương Tuấn Khải quan ngại, hiếm khi sử dụng hết tốc lực vội vã vọt theo.

Quái nhân leo thoăn thoắt lên trần thang máy, nơi này có một lỗ thủng lớn nối liền với vách tường giúp gã dễ dàng bám được, Vương Tuấn Khải lập tức theo sát phía sau, bị gã đưa đến một đường thông gió chật hẹp.

Quái nhân đột ngột co rút cơ thể, như kẻ luyện súc cốt công nhiều năm, chui vào đường thông gió. Vương Tuấn Khải nhíu mày, nơi này quá nhỏ, hắn có thể miễn cưỡng chui lọt, nhưng hành động rất hạn chế, nếu quái nhân kia có ý muốn tấn công, hắn không chắc có thể phản ứng ngay lập tức. Vốn hắn sẽ không tham gia vào chuyện của người khác, lại mơ hồ nhận ra quái nhân muốn dẫn mình đi đến nơi nào đó.

Vương Tuấn Khải bò trong ống thông gió, đến một bước ngoặt, hắn nghe thấy tiếng gió vυ"t bên tai, lập tức nghiêng người né tránh. Kế tiếp chính là cảm giác không trọng lực – Vương Tuấn Khải bị quái nhân kia gài bẫy, hụt chân ngã nhào xuống đất.

Vừa tiếp đất, hắn bật người phòng thủ, nhưng ngước mắt nhìn một đám già trẻ lớn bé đứng ở phía xa lom lom nhìn mình, Vương Tuấn Khải không nén nổi sững sờ.

Tất cả bọn họ đều giống như quái nhân kia, bất kể là thấp lùn gầy béo, hoàn phì yến sấu, trên thân thể đều có những bộ phận khác thường không thuộc về con người. Có người cả gương mặt đầy lông, có người khắp da là màu xanh lục như ếch, có người càng nổi bật hơn, tóc tai biến mất, mắt thoái hoá thành hình tam giác, lười dài thường thường thè ra liếʍ láp mũi mình. . . Quái nhân là kẻ trông có vẻ bình thường nhất, cũng cường tráng và có giá trị vũ lực cao nhất, và tựa hồ gã ta cũng là thũ lĩnh của đám người này.

Không biết gã ta nói gì với bọn họ, bọn họ đưa mắt nhìn móng vuốt trên tay hắn rồi mới giảm thiểu địch ý với Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải liếc sơ qua, phát hiện bọn họ hình như bị nhốt ở đây. Hắn nhìn chằm chằm một số lượng lớn quái nhân không rõ xuất xứ nguồn gốc, lên tiếng: "Tại sao chỉ có một mình anh có thể chạy ra ngoài?"

Hiển nhiên gã quái nhân có đuôi sở hữu quyền lực tập trung cao nhất, cũng là người có thể ra ngoài sinh hoạt, gã lại chọn yên lặng bảo vệ "căn cứ" bí mật, ở lại trông nom những người khác. Gã ta mấp máy môi, giọng khàn đặc vụn vỡ, khó khăn thốt ra từng chữ một: "Chỉ có tôi. . . không bị ánh nắng ảnh hưởng."

"Mấy người gặp nắng sẽ xuất hiện vấn đề gì?" Vương Tuấn Khải ném cho gã một bình nước sạch, quái nhân kinh ngạc chụp lấy, cũng không vội uống mà đưa cho cậu thanh niên gầy yếu bên cạnh. Đối phương nhanh chóng rót ra cốc, để một đứa trẻ chuyền đến chỗ những người già đang nằm thoi thóp trong góc tường.

"Nứt . . da, hoặc là thiếu nước mà ngất xỉu." Gã nói năng lưu loát hơn một tí: "Có. . .có người không thích hợp, sinh tồn, dưới ánh nắng. . ."

Vương Tuấn Khải để ý trong số bọn họ còn có kẻ da dẻ trắng toát, phía sau lưng mọc ra một cái cánh dơi, hiểu được phần nào: "Vì sao không lựa chọn ban đêm để ra ngoài?"

Quái nhân im lặng một lúc mới nói: "Ban đêm. . . những kẻ kia sẽ mò ra."

Vương Tuấn Khải biết thứ mà gã đề cập đến chính là bệnh nhân truyền nhiễm, hơi nhíu mày: "Các người không có cách chống lại chúng à?"

"Có ích gì." Cậu thanh niên đứng cạnh quái nhân lắc đầu: "Huống hồ chúng tôi có ra khỏi thành phố này được. . . Cũng không thể gặp ai."

Trên người bọn họ có quá nhiều yếu tố biến dị, không khéo vừa ra là lập tức bị quân đội bắt mang đến sở nghiên cứu. Ở đây có những người cả cuộc đời đã phải đối diện với màu blouse trắng tàn khốc, chỉ cần chút kí©h thí©ɧ là có thể hoá điên hoặc tự bạo mà chết ngay tại chỗ.

Vương Tuấn Khải: "Toàn bộ đều muốn ra ngoài?"

Quái nhân không do dự gật gật đầu.

Vương Tuấn Khải hỏi một câu cuối cùng: "Vì sao lại tin tưởng tôi?"

"Không còn. . .cách nào khác." Quái nhân lặng lẽ đưa mắt về phía những người già: "Bọn họ sắp không trụ nổi."

"Nhưng tôi chỉ đến đây có một mình, tạm thời không giúp các người được. Hơn nữa trước giờ tôi không làm việc tế thế cứu người, chỉ có thể giao dịch sòng phẳng." Vương Tuấn Khải nói xong, sắc mặt ai nấy đều xám xịt, chưa để bọn họ kịp thất vọng, hắn tiếp lời: "Nếu các người nói cho tôi biết tại sao thân thể các người phát sinh biến dị, tôi sẽ suy nghĩ lại."

Các quái nhân sôi nổi lên.

Qua mười phút, Vương Tuấn Khải giơ tay ra hiệu cho đám người ngừng lại: "Một người nói thôi."

"Chúng tôi vốn là người dân bình thường, tự nguyện đến đây để làm công. Sau một trận bạo động lớn, những người còn sống bị lùa vào một tầng hầm, nơi đó có rất nhiều thiết bị nghiên cứu y khoa, giống như một cái bệnh viện cỡ nhỏ. Vốn chúng tôi không bị bác sĩ ép đi thí nghiệm, là do những con "chuột bạch" khác chạy trốn ra ngoài, chúng tôi liền được đưa vào để thay thế."

"Bọn họ tiến hành lai tạo cho sản phụ đang mang thai, cấy ghép các bộ phận động vật vào cơ thể người. Kết quả là trẻ em sinh ra sẽ mọc các bộ phận đúng theo loài được lai tạo, còn những người trưởng thành thì rơi vào hai trường hợp, một là chết vì sốc gene, hai là dung hợp với các bộ phận đó nhưng không hoàn toàn, sẽ để lại di chứng cho nửa đời sau."

"Trong những người bị cấy ghép, đa phần Alpha và Beta sẽ gặp trục trặc nhiều, bởi vì độ phù hợp của họ với gene động vật đó không cao. Về cơ bản chúng ta đều biết Alpha từng có tiền thân tiến hoá từ động vật bậc cao, gene của họ bài xích với gene của loài khác, giống như dã thú ý thức bảo vệ lãnh thổ của mình vậy, sẽ không chấp nhận loài khác đến gần. Beta thì không phát sinh phản ứng đối nghịch thái quá, nhưng do thể chất không phù hợp, có người nỗ lực sống được đến vài năm sau, có người không chịu nổi chết ngay tức thì."

"Chỉ có Omega, là thích hợp một cách đáng sợ." Cậu thanh niên nghiêm trọng nói: "Tất cả Omega được mang đến thí nghiệm đều dễ dàng thông qua, và trở thành sản phẩm thí nghiệm hoàn mỹ."

"Chúng tôi đều. . .nghĩ như thế." Quái nhân nhíu mày, rõ là mặt gã rất lạnh lùng, lại xuất hiện bi thương: "Cho đến khi một người bạn của chúng tôi gặp chuyện."

Bởi vì thí nghiệm quá thành công, nhóm bác sĩ nọ quyết định gia tăng liều lượng và mục tiêu thí nghiệm, ai ngờ được sang ngày thứ hai, các tế bào động vật trong cơ thể Omega phân chia quá nhanh dẫn đến cả cơ thể người nọ nổ tung thành trăm mảnh.

"Mùi máu tươi thu hút lũ ma quỷ kia, chúng mò đến vào ban đêm và gϊếŧ sạch những người có mặt tại đó." Cậu thanh niên thở dài: "Khi chúng tôi đến, không ai còn sống sót."

Vương Tuấn Khải như có điều trầm ngâm: "Còn những đứa trẻ được cấy trực tiếp gene khi chưa sinh ra đời thì sao?"

Cậu ta lắc đầu: "Trước giờ chưa có trường hợp nào sống sót."

"Nghe nói là đã từng có kỳ tích." Một người già nua được đứa trẻ đỡ dậy, nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải: "Kỳ tích chỉ có một."

Lời của ông ta như thức tỉnh mọi người, bọn họ dồn dập quan sát Vương Tuấn Khải: "Còn cậu thì sao?"

"Tôi không có nghĩa vụ báo cáo chuyện này với các người." Hắn lãnh đạm nói: "Nếu muốn ra ngoài thì tìm quần áo che chắn các bộ phận biến dị lại, ngay cả mặt, các người cũng phải giấu."

"Bây giờ là bốn giờ ba mươi sáu phút chiều, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa là đêm xuống." Hắn nhìn đồng hồ: "Tạm thời không nên manh động vào lúc này."

Hắn xoay người đi, phát hiện quái nhân đuôi to lẽo đẽo phía sau mình: "?"

"Phòng hờ." Đối phương bung vuốt sắc: "Phòng hờ cậu chạy trốn."

Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi: "Anh biết đường xuống tầng hầm năm xưa các anh từng bị đem đi nghiên cứu không?"

Tầng hầm sâu dưới lòng đất khoảng hai mươi mét, nối liền với cái thang máy bị hỏng. Sau khi thảm chiến xảy ra, toà thị chính gần như trở thành địa bàn hoạt động của quái nhân, mang một người sống đến tầng hầm không phải chuyện khó khăn. Quái nhân đỡ lấy cánh cửa vỡ, dùng sức đẩy nó ra, mùi ẩm mốc nóng bức lập tức phả vào mặt Vương Tuấn Khải – nơi này chính là tầng hầm mà mọi người nhắc đến.

"Đây là cửa sau, cửa trước đã bị vô hiệu hoá, phải có vân tay mới mở được." Quái nhân giải thích.

Vương Tuấn Khải gắn di động lên nguồn điện, trong phòng lập tức sáng lên, nơi này quả thật đã trải qua nhiều hồi hỗn chiến, mọi thứ đều bị lật tung tơi bời, hầu như không còn gì hữu dụng. Hắn thử khởi động vài thiết bị ghi hình, không phát hiện chúng hoạt động, bèn đi đến máy điều khiển trung tâm, thả một con chip quét dữ liệu kiểm tra.

Màn hình đột ngột sáng lên, một tiếng "bíp" rất nhỏ cũng vang đến. Trên màn hình hiển thị khung cảnh ở một góc bên ngoài phòng thí nghiệm.

"Đó là cửa trước." Quái nhân xác nhận, rồi đột nhiên sững sờ: "Ai ở đằng đó?"

Một bóng người lướt đến trước màn hình, có vẻ không biết camera đang ghi hình, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chốc. Tiếp đến không biết người nọ nói cái gì với kẻ phía sau, hai người kia đều đồng loạt nhìn chằm chằm cánh cửa, bắt đầu tháo dỡ thiết bị trên người mình ra, cặm cụi lắp ráp thứ gì đó.

"Anh biết cách mở cánh cửa đó không?" Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng: "Cứu viện của chúng ta đến rồi."

Ở ngoài cửa:

Vương Nguyên hâm mộ nhìn tiểu đội trưởng linh hoạt giải mã, ngồi xổm xuống chống cằm: "Đây là chuyên môn của cậu hả?"

"Không phải, nhưng trước đây tôi có làm ở một công ty an ninh." Tiểu đội trưởng chọn linh kiện mở khoá, nhìn dòng mật khẩu trống hoác, nhíu mày: "Tiểu Hoắc, cậu đến đây cái coi."

Vương Nguyên muốn học hỏi cái hay, tiếc là người ta có ý giấu nghề, y bèn lắc lư đi ra ngoài quan sát, bởi vì không hiểu tại sao y có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

Hai người Tiểu Hoắc bàn tán qua lại, đến khi Vương Nguyên tê chân ló đầu qua mới vỗ đùi cái đét: "Thế mà không nghĩ ra!"

"Tìm được cách giải rồi hả?"

Tiểu đội trưởng vui vẻ gật đầu: "Phải, dùng cách này vừa an toàn vừa nhanh, cũng là nhờ Tiểu Hoắc nhanh trí!"

Nói rồi cậu ta hồ hởi vươn tay đến gần cửa, đúng lúc này, cánh cửa được mở từ bên trong, ánh sáng chói loá lập tức phủ khắp mặt tiểu đội trưởng. Tiểu Hoắc biến sắc, Vương Nguyên vọt đến lôi tiểu đội trưởng ra phía sau, ngẩng đầu: "Coi chừng thú dữ-. . ."

Thú dữ "Vương Tuấn Khải" đứng chình ình và quái nhân đồ sộ như một ngọn núi phía sau: ". . ."

Vương Nguyên: ". . ."

Vương Nguyên: "Ha ha, trùng hợp ghê."

Quái nhân căng thẳng gồng mình, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Tiểu Hoắc và đồng bọn thì rút súng ra, chĩa thẳng vào đối phương.

Cực chẳng đã, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên chẳng có vẻ gì là phối hợp với tình hình giương cung bạt kiếm trên.

"Anh đi nghỉ phép ở đây à?" Vương Tuấn Khải u buồn nói: "Không mang Trình Thiếu Kỳ theo?"

"Cậu ta là người tốt, tôi không thể vấy bẩn." Vương Nguyên nháy nháy mắt: "Còn cậu, đi công tác ở chỗ này ư?"

Hai người dùng lời nói xiên xỏ đối phương, thương tổn lẫn nhau. Cuối cùng vẫn là Vương Nguyên chịu không nổi đầu hàng: "Có nợ từ từ tính, vào phòng thí nghiệm trước đã."

End Chapter 61