Chương 62

Vương Nguyên cơ bản đã đoán được năm, sáu phần về thí nghiệm lai tạo trên cơ thể người, nhưng đến lúc này mới chân chính cảm nhận được sự thảm khốc của những người trong cuộc.

Vương Tuấn Khải cảm thấy ánh mắt của y dán trên người quái nhân khá lâu, biết rõ y đang tính toán làm sao đưa đám người này về đất liền nhưng vẫn không vui lắm: "Pluto."

"Hả?" Vương Nguyên nhìn hắn: "Biết tên người ta luôn cơ à?"

"Tôi sẽ sắp xếp cho họ ở Hàn gia."

Vương Nguyên gật gù: "Thế cũng được." Nhưng sao ánh mắt thằng nhóc này cứ quái quái thế nào ấy?

"Hai người quen nhau à?" Tiểu đội trưởng nói lên tiếng lòng của những người còn lại: "Hai người đều là thành viên của tổ chức?"

Vương Tuấn Khải lẫn Vương Nguyên trăm miệng một lời: "Không phải."

Tiểu đội trưởng cũng ngờ ngợ rồi, chẳng qua không nghĩ hai người này thẳng thắn thừa nhận như vậy: "Hai vị. . . chắc là không phải thành phần khủng bố bí mật gì đó trong truyền thuyết chứ?"

Vương Nguyên không đành lòng nhìn tiểu đội trưởng bị Oxigen tẩy não: "Cậu thấy ai đánh bom liều chết mà mang theo người yêu chưa?"

Tiểu đội trưởng ngơ ngác.

"Đây là phòng thí nghiệm của SNO mà anh nói?" Vương Tuấn Khải thoáng chốc vui vẻ trở lại, quan sát một vòng, nơi này chắc chắn còn cửa ngầm đi đến một căn phòng khác, không thể có chuyện tài nguyên quý giá bị đặt ở một nơi dễ ra vào như này: "Hướng nào?"

Vương Nguyên chỉ chỉ một chiếc giường bệnh vẫn còn nguyên vẹn sau bao nhiêu biến cố: "Thủ lĩnh SNO ngày xưa có phần hoài cổ, thích thiết kế cơ quan theo kiểu dân tộc, đường hầm nằm ở dưới giường, nhưng cần phải có chìa khoá mới vào được."

Tiểu đội trưởng lân la đến gần: "Không phải mã điện tử à?"

"Cô ta cho rằng mã điện tử quá nguy hiểm, xác suất bị phá rất cao, cho nên bày cơ quan bảo vệ, chỉ có chìa khoá mới mở được." Sự hiểu biết của y về người phụ nữ nọ cũng không nhiều, chẳng thể giải thích tường tận: "Bạo lực mở cửa sẽ khởi động cơ quan, lúc đó ai chết còn không nói trước."

Vương Tuấn Khải lật chiếc giường bệnh lên, mặt sàn bên dưới bằng phẳng không có gì khác thường ngoài hai bộ xương khô quắt nằm chỏng chơ tại đó. Hắn đoán hai người này là kẻ muốn mở cửa, lại bị cơ quan gϊếŧ chết, trên xương cổ còn cắm một mũi tên sắt đã rỉ sét – nếu không chịu một kích chí mạng, thì về sau cũng tàn tật vì bệnh uốn ván.

Vương Nguyên đột nhiên hô to: "Cẩn thận!"

Vương Tuấn Khải nhanh chóng lui về sau, kịp thời né tránh mũi tên từ xương cổ của hài cốt. móng vuốt sắc bén của hắn chặn được mũi tên kia, không ngờ thứ cơ quan này lại nằm trên xác người chết. Vương Nguyên đẩy hài cốt qua một bên, sờ sờ mép sàn, lại không đυ.ng đến bất kỳ sơ hở nào.

"Không đúng, bà ta chỉ có thể giấu đồ ở chỗ này. . ." Y lẩm bẩm, suy nghĩ xem mình còn bỏ sót cái gì, một tấm thẻ đột ngột xuất hiện trước mặt y.

Vương Tuấn Khải chìa tấm thẻ "tài khoản ngân hàng" hắn cuỗm được từ chỗ Hồng Quân: "Tôi đoán nó có hiệu quả."

Vương Nguyên sững sờ, cầm lấy tấm thẻ, đặt xuống sàn nhà, tạm thời không thấy phản ứng gì. Y di chuyển nó dọc theo bờ tường, rốt cuộc cảm nhận được sức nóng lan toả từ tấm thẻ tại một cái vách phía sau tủ thuốc. Tủ thuốc này hoàn toàn được xây dính vào tường, nếu là người bình thường đến điều tra, chắc chắn không để ý gì đến nó, nhưng khi đưa tấm thẻ từ từ tới gần, một lực hút vô hình kéo ghì Vương Nguyên tới sát chiếc tủ.

Sau một tiếng "cạch" nho nhỏ, tủ thuốc từ từ lùi vào trong, để lộ một con đường dẫn vào bóng tối.

Vương Tuấn Khải tiên phong đi trước, nhíu mày hỏi Pluto: "Các người chưa từng phát hiện nơi này à?"

Pluto lắc đầu: "Chúng tôi không thường xuống đây, cũng không biết nơi này có một chỗ như vậy, nếu biết, chúng tôi cũng không dám đi, ai đảm bảo đầu bên kia không phải là mặt đất?"

"Còn có đám bệnh nhân truyền nhiễm không dễ tử vong." Vương Nguyên giễu cợt: "Nếu nhốt bọn họ ở chỗ này, không cho ăn uống, bọn họ cũng sống phây phây, cùng lắm là tiêu hoá đồng loại để chừa một đường sinh cơ."

Vương Tuấn Khải cầm đèn pin chiếu sáng, lối hẹp âm u không cho phép ánh sáng tồn tại quá lâu, hắn luôn có cảm giác chỗ này đang hút dần năng lượng của hắn, bóng tối so với màn đêm bình thường nặng nề quá nhiều.

Có phải là do họ đang ở dưới lòng đất?

Ở sâu trong bóng tối đen kịt, hắn nghe thấy những âm thanh trầm đυ.c thi thoảng vọng đến, nghe không kĩ còn tưởng mình bị lỗi giác. Chúng nó không dồn dập đuổi gϊếŧ, mà phảng phất truyền về từ cõi xa xôi mù mịt nào đó, hắn không biết chúng nó đang biểu đạt cái gì, nhưng chúng khiến hắn căng thẳng, hệt như lúc Vương Tuấn Khải nhìn thấy dòng chữ ẩn sau bức tường máu vậy.

"Đừng phân tâm." Vương Nguyên nắm chặt tay hắn trong bóng đêm. Y phát hiện Vương Tuấn Khải chịu ảnh hưởng không nhẹ, Pluto cũng thế, lẽ nào bài ca này nhắm vào người có liên quan đến thí nghiệm lai tạo?

Vương Tuấn Khải nắm ngược trở lại trấn an y, nhưng chính hắn cũng không biết dưới đáy mắt mình dần dần tràn ngập sắc đỏ tươi quỷ quái.

Đi lâu trong màn đêm, còn là không gian hạn hẹp sẽ khiến người ta có cảm giác ngột ngạt, Vương Nguyên sợ hắn xảy ra chuyện, phân vân suy nghĩ không biết có nên quay lại tìm cách khác, thì đột nhiên Vương Tuấn Khải buông tay y vọt về phía trước.

"Cậu!"

Pluto lập tức theo sát, nhất thời chỉ còn lại ba người trố mắt nhìn nhau.

Tiểu đội trưởng yếu ớt nói: "Từ nãy đến giờ, tôi cứ nghe cái người có đuôi đó thở dốc. . ." Giống như đang kiềm nén thứ gì đó, rồi lại nhịn không được để nó thoát ra: "Tôi cứ tưởng là anh ta chuẩn bị kết hợp nhiệt. . ."

Vương Nguyên bần thần: "Pheromone của anh ta nồng lắm à?"

Tiểu đội trưởng gật đầu: "Tiểu Hoắc là Beta nên ảnh hưởng không nhiều, còn tôi lại bị áp chế bởi pheromone của anh ta. . ."

Giữa Alpha với nhau, chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là cộng sinh cùng lãnh thổ. Kẻ nào sở hữu mùi vị mạnh hơn sẽ áp chế kẻ yếu, đứng trong địa phương chật chội này, pheromone của Pluto chẳng khác gì sức nặng nghìn cân đè lên đầu tiểu đội trưởng vậy, không chỉ làm cho bước chân của cậu ta trì trệ, mà còn khiến tinh thần sản sinh sợ hãi khôn cùng.

Tiểu đội trưởng biết Vương Nguyên là Omega, cho là y cũng sợ nhưng vì đã có Alpha nên không bị tấn công mãnh liệt, không biểu lộ ra khó chịu, thở dài: "Vào giờ phút này mà động dục thì đúng là. . ."

Tiểu Hoắc tới một câu: "Vừa nãy anh ta chạy theo người yêu của anh." Pluto còn đang sắp phát tình.

Vương Nguyên: ". . Đuổi theo thôi." Y chẳng biết Oxigen dạy mấy đứa nhóc này cái gì nữa.

Ba người vừa chạy vừa quan sát tứ phía, đường đi ngày càng rộng ra khiến bọn họ thở phào, nhưng khi đứng trước ngã ba đường, ai nấy đều không còn thấy hy vọng.

"Chia làm hai, các cậu bên phải, tôi bên trái." Vương Nguyên quyết đoán phân việc, vội vã xông vào con đường bên trái.

Có chuyện y chưa nói với tiểu đội trưởng, y chẳng hề cảm giác được mùi của Pluto, hoặc chính xác hơn là hiện tại Vương Nguyên không còn ngửi thấy mùi của bất kỳ ai. Khứu giác của y vẫn rất nhạy, lại chẳng hề phản ứng với hormone ABO, giống như đã hoàn toàn mất đi chức năng cơ bản phân biệt giữa người và vật, bây giờ có ai đó đứng phía sau Vương Nguyên cũng chỉ có thể phán đoán bằng trực giác chứ chẳng thể sử dụng chức năng chủng tộc nữa rồi.

Đây có lẽ là một triệu chứng do virus gây ra, nghe thì có vẻ không nguy hiểm, nhưng ngẫm lại nếu có Alpha đang phát tình đang ở gần, y căn bản không phát hiện ra trạng thái bất thường của đối phương. Với sự cách biệt vũ lực giữa Alpha và Omega, lỡ đối phương có thực lực tương đồng với Vương Tuấn Khải, y sẽ không tránh được kết cục bị xâm phạm.

Hoá ra, đây là mục đích của kẻ sáng tạo ra virus?

Vương Nguyên cười nhạo, suốt bao nhiêu năm nay chung sống với virus, đến bây giờ mới phát hiện hệ luỵ nghiêm trọng nhất. Y quá thiếu cảnh giác, cho rằng cùng lắm thì chết là giải quyết xong chuyện.

Có những thứ còn kinh khủng hơn cái chết.

Tiếng bước chân nện trên nền đất đang gần ngay trước mắt, Vương Nguyên biết mình đã đi đúng hướng. Nhưng y không thiên về giả thuyết Pluto phát tình, mà cho rằng đó là sự ảnh hưởng của bài ca quỷ dị kia. Trong lời hát chắc chắn đã có ám thị tinh thần, trực tiếp xâm nhập vào đại não khống chế cảm xúc của người nghe, nên mới khiến Vương Tuấn Khải mất kiểm soát đuổi theo. Vương Tuấn Khải là một đứa trẻ cứng cỏi hơn bất kỳ ai, không có chuyện bị khống chế bởi những phương thức bình thường, phải là thứ có ma lực khủng khϊếp chấn nhϊếp tinh thần, huỷ hoại tính mạng mới khiến hắn gấp gáp đến vậy.

Vương Nguyên ôm tâm lý hiếu chiến tiến về phía trước, ngẩng đầu nhìn đốm lửa lập loè nhảy nhót. Tràng cảnh hiện ra trước mắt y hệt như cảnh tượng trong phim phiêu lưu trung cổ, khoảng không gian rộng lớn này tựa một cái tổ kiến khổng lồ với quy mô đồ sộ, hàng loạt vạc dầu sôi sùng sục được dựng ở các góc, cầu thang sắt nối đuôi nhau dẫn đến cổng trời, hệ thống ròng rọc không ngừng di chuyển đưa các thùng chứa đến nơi cần thiết. . .

Trên một đoạn cầu thang, Vương Tuấn Khải đang giằng co với một người phụ nữ tóc ngắn, rõ ràng hắn có lợi thế nhiều, lại không tài nào địch nổi bà ta.

Bà ta vung tay ném hắn rơi xuống đất, Vương Nguyên không kịp đón đỡ, chỉ có thể dùng thân mình làm đệm để hắn không bị va chấn quá mạnh. Y ôm chầm lấy Vương Tuấn Khải, bị sức nặng ập lên người quá nhanh, cả cơ thể đập xuống mặt đất cứng cáp, xương cốt trong người như thể không chịu nổi cú chạm mà răng rắc hai tiếng.

Vương Tuấn Khải nhắm nghiền mắt, mặt mũi đầy máu, hiển nhiên trước rơi xuống đã bị người đàn bà kia đánh ngất. Tiểu đội trưởng lập tức kéo hai người về sau, cảnh giác nhìn chằm chằm bà ta: "Pluto đâu?"

Người phụ nữ nhếch mép cười, không nói gì.

Tiểu đội trưởng sững sờ: "Chẳng lẽ chuyện Pluto phát tình là do bà gây ra? Chẳng lẽ bà muốn chiếm anh ta làm của riêng? Cậu thanh niên này muốn cứu anh ta, bị bà đánh cho ba má nhìn không ra?!"

Người đàn bà: ". . ."

Vương Nguyên thở dài: "Tiểu Hoắc."

Tiểu Hoắc nắm cổ tiểu đội trưởng giấu ra sau lưng.

"Không ngờ bọn phế phẩm này còn sống nhiều đến thế." Bà ta vừa cất giọng, Vương Nguyên nhíu mày, âm sắc trầm thấp khàn đặc mà ẩn chứa chút bén nhọn chói tai như là giọng của hai người hợp lại này, không hiểu sao khiến y cảm thấy quen tai. Bà ta không hề để ý đến vẻ mặt, vẫn còn hoài niệm: "Ta nhớ rất rõ, năm xưa mình đã tự tay gϊếŧ chết hết rồi, lẽ nào trong nội bộ có gián điệp, cố ý thả chúng đi?"

Bà ta cười lạnh: "Dẫu thế nào phế phẩm cũng chỉ là phế phẩm, không làm nên trò trống gì." Bà ta vừa nói vừa giẫm mạnh, tiện thể đá luôn Pluto hôn mê rơi xuống đất. Không có ai cứu trợ, Pluto bị đập tỉnh, ngoi ngóp thở dốc: "Chạy mau. . ."

Một vật thể đột ngột bay đến, Vương Nguyên ném luôn đèn pin về phía đó, song phương va vào nhau đánh chát, đồng loạt rời khỏi quỹ đạo ban đầu mà bắn ra hai phía.

Pluto thoát kiếp bị lò than đánh chết, không kịp cảm ơn Vương Nguyên đã hôn mê bất tỉnh.

Vương Nguyên tươi cười: "Việc gì phải đuổi cùng gϊếŧ tuyệt như thế? Chẳng phải bà nói bọn họ chỉ là phế phẩm à? Có đáng để bà ra tay sao?"

Người đàn bà nghe ra ý đàm phán của y, song không có hứng thú đáp ứng, chậm rãi sờ sờ sợi dây xích trong tay: "Thằng nhóc mi có cái gì đòi bàn điều kiện với ta? Chỉ bằng một Omega như mi, có thể làm nên chuyện lớn?"

"Thế bà không phải à?" Vương Nguyên bật cười: "Triều Nhai?"

Lúc này người phụ nữ kia mới thu lại ý xem thường, quan sát Vương Nguyên một chút: "Ta không nhớ mình có để sót dư tặc?"

"Luôn luôn có cá lọt lưới mà." Vương Nguyên nhún vai: "Huống hồ năm xưa thế lực của bà tuy mạnh về vũ lực, lại không đủ thông minh, bị Hàn Thiệu Minh chơi xỏ không ít lần, có lúc còn suýt giải tán."

Bà ta cau mày.

Tiểu đội trưởng nhỏ giọng thăm hỏi: "Bà ta là ai vậy?"

"Cậu biết SNO không?"

Tiểu đội trưởng gật đầu.

"Chủ tịch tiền nhiệm của SNO, hay nói cách khác, là thủ lĩnh đầu tiên sáng tạo ra SNO dưới danh nghĩa thu lưu đào tạo và cứu rỗi Omega bị ức hϊếp của xã hội, thay đổi định kiến cộng đồng về Omega, đòi lại công bằng cho chủng tộc ít ỏi hiếm hoi tôi đây. . ." Vương Nguyên ngừng một chút, nhếch miệng: "Đáng tiếc mười lăm năm trước nơi này gặp biến cố, bà ta không đủ sức cứu đồng loại, bất lực trốn đi, không ngờ là vẫn còn ở đây ngày ngày siêu độ cho vong linh đồng loại."

Mỗi một câu của Vương Nguyên đều đâm vào vảy ngược của Triều Nhai, cũng để lộ thân phận của mình. Lúc y còn nằm vùng, Triều Nhai và y chưa từng chạm trán nhau, tuổi của y không đáng để bà ta chú ý, dù cái danh hỗn thế ma vương của y có xuất sắc đến cỡ nào, Triều Nhai cũng chẳng có tâm tình để ý đến một thằng nhóc hư đốn.

"Đáng lẽ ta không nên mềm lòng." Triều Nhai đã mơ hồ đoán được thân phận ngày xưa của Vương Nguyên, không quan tâm đến những lời trào phúng, lạnh lùng cười: "Omega đều là một lũ đáng chết."

Vương Nguyên nhíu mày.

"Yếu đuối, thấp hèn, mềm lòng, nhát gan, còn có thiên tính phủ phục dưới Alpha, có chết cũng không chống cự được, bao nhiêu là kẽ hở và hạn chế." Triều Nhai cười nhạo: "Loài sinh vật sống không có tự tôn như vậy, chết đi cho rảnh nợ, đúng không?"

End Chapter 62