Chương 63

Mười lăm năm trước, Triều Nhai suýt chút đã mở ra kỷ nguyên mới độc lập cho Omega, bây giờ lại phát ngôn như kẻ thù xã hội muốn huỷ diệt thế giới, trong quá trình này rốt cuộc đã xảy ra những biến động kinh dị gì?

Vương Nguyên nhìn vẻ mặt cao ngạo của bà ta, lắc lắc đầu không đồng tình: "Có tự tôn hay không, chẳng phải chính bà là người biết rõ nhất? Sa đoạ đến mức này không phải lỗi của bà, tôi đây đi đầu xuống đất. Triều đại nhân, tôi không biết thần thánh phương nào tẩy não hăm doạ bà thành ra nông nỗi này, nhưng âm mưu thủ tiêu Omega tuyệt đối chính là kế hoạch ngu xuẩn nhất, vị thế của Omega hiện giờ ở địa cầu đã không còn bị động như trước, một khi bà manh động, là đối nghịch với toàn bộ nhân loại. À dĩ nhiên tôi biết bà không sợ chuyện đó, có điều SNO sẽ không để yên cho bà thực hiện mưu đồ."

"SNO trong mắt bà chỉ còn lớp vỏ rỗng." Vương Nguyên vin vào mấy năm nay Triều Nhai không rời khỏi thành phố này, thiếu thường thức cơ bản, tốt bụng phổ cập cho bà ta: "Nhưng đã hoàn toàn thay ruột mới."

"Có xuất sắc đến đâu, cũng phải thuần phục Alpha." Triều Nhai giễu cợt: "Giống như mi, lệ thuộc thằng nhóc này."

Hiển nhiên bà ta không đánh giá cao Vương Tuấn Khải, nhưng Vương Nguyên bắt được một chút hứng thú trong ánh mắt Triều Nhai khi bà ta nhìn móng vuốt của hắn, tương kế tựu kế: "Sự tiến hoá đã không còn giới hạn ở chủng tộc, khó mà nói ai lệ thuộc ai."

Triều Nhai cười lạnh, xoay người không thèm nhìn.

"Không xuống đây chơi một tí à?" Vương Nguyên tiếp tục khıêυ khí©h, điếc không sợ súng: "Hay là bà căn bản không đi nổi?"

Tiểu đội trưởng đồ mồ hôi lạnh, một nữ Omega quật ngã liên tục hai Alpha bằng tay không chứng tỏ thực lực của bà ta không thấp, Vương Nguyên liên tục tìm chết săm soi điểm yếu của người ta, chẳng lẽ muốn ôm nhau cùng chết?

Hay là Vương Nguyên có đối sách khác?

Cậu ta nào biết, trong đầu Vương Nguyên bây giờ trống rỗng còn hơn SNO, y chỉ nghĩ đến việc làm sao kéo dài thời gian chờ Vương Tuấn Khải tỉnh dậy, ban nãy bọn họ đến chậm, không biết vì sao cả Vương Tuấn Khải lẫn Pluto đều bị đánh bại. Nếu Triều Nhai thật sự mạnh đến vậy, không đi ra khỏi thành N mà ở lại đây làm gì? Bốn phía đều là địch, nếu có một ngày bọn họ phát hiện ra bà ta, không xé xác thành nghìn mảnh mới là lạ.

Triều Nhai cúi đầu cười gằng: "Mi có thể thử."

Thế là Vương Nguyên không ngại trèo lên thật. Triều Nhai biến sắc, khẽ ấn một chiếc nút, cả người bà ta lập tức trượt về phía sau, mất hút tại một đầu cầu thang. Vương Nguyên vừa bò lên đến cầu liền hiểu, Triều Nhai có lẽ là bị liệt hai chân, cần dùng thiết bị di chuyển có nguyên lý tương tự tàu hoả để di chuyển. Giờ phút này ở nơi bà ta vừa biến mất, y đứng đối diện một con đường nhỏ hẹp tối om, không chắc Triều Nhai có thể làm mưa làm gió gì bên trong, Vương Nguyên bèn nhảy xuống.

Đúng lúc này, Vương Tuấn Khải đột nhiên nhảy dựng lên, trong tích tắc ánh nhìn của hai người giao nhau, Vương Nguyên thấy rõ thị huyết gϊếŧ chóc trong mắt hắn.

Y quát to: "Đừng đến gần hắn!"

Nhưng đã muộn rồi, tiểu đội trưởng ở gần nhất bị Vương Tuấn Khải cào cho một phát, cả người đau đớn lảo đảo ngã về sau. Tiểu Hoắc xông lên chặn bàn tay của hắn, bị hắn hất tung sang một bên, suýt thì ăn no đòn. Vương Tuấn Khải loạng choạng đứng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo không có một chút cảm tình, ai cũng thấy hắn rất tỉnh táo, nhưng đều có cùng một ý nghĩ: không biết yêu quái ở đâu phụ thể nhập hồn.

Vương Nguyên lao tới muốn đánh lén cho hắn bất tỉnh, nào ngờ Vương Tuấn Khải như có dự định trước, xoay người bắt lấy y đập mạnh xuống đất. Vương Nguyên ăn đau tức giận thụi cho hắn một quyền, đồng thời trở cổ tay tát vào mặt Vương Tuấn Khải một tiếng "bốp" rõ to, kèm theo đó là một cái lên gối trúng ngay trọng tâm, thành công làm cho Vương Tuấn Khải ngã xuống.

Tên nhóc sói không nằm liệt lâu, bị đánh càng làm ý chí chiến đấu của hắn hăng hái, Vương Nguyên ngửi thấy mùi nguy hiểm liền bảo hai người kia trói Pluto lại, đề phòng gã quái nhân kia vừa tỉnh dậy cũng rơi vào tình trạng giống Vương Tuấn Khải.

Y nhìn chằm chằm móng vuốt đã dài ra thêm một tấc trên tay hắn, bất đắc dĩ nói: "Nếu cậu không tỉnh lại, từ nay về sau đừng hòng đυ.ng vào tôi!"

Vương Tuấn Khải hiển nhiên nghe thấy, lỗ tai nhúc nhích vài cái, có vẻ chần chừ. Thừa cơ hội hắn phân tâm, Vương Nguyên nhào tới đá hắn ngã ngửa ra sau, ai biết Vương Tuấn Khải mất tập trung nhưng giác quan quá nhạy, nắm chặt cổ chân y xoay một vòng, "răng rắc" hai tiếng, Vương Nguyên nghe thấy âm thanh mắt cá chân rạn vỡ.

Đau đớn xông thẳng tới linh hồn làm y nhíu mày, không còn cách nào khác là lợi dụng lúc hắn đấm mình, siết chặt cổ hắn. Vương Tuấn Khải dễ dàng bắt được cổ tay y, đè mạnh xuống đất, thuần thục tháo khớp cổ tay khiến Vương Nguyên tê liệt, phản đòn bóp cổ Vương Nguyên.

Tiểu đội trưởng dù đau đến đầu váng mắt hoa vẫn cố đẩy ngã một cái vạc dầu, lửa lập tức lan ra xung quanh.

Vương Nguyên: ". . ." Biết là người ta muốn cứu mình, nhưng đồng đội heo thế này y thà rằng tự chết chìm còn hơn.

Lửa cháy theo diện tích dầu loang, rất nhanh đã lan đến chỗ hai người họ. Mùi xăng gay mũi kí©h thí©ɧ khứu giác Vương Tuấn Khải, hắn như có kiêng kị mà lùi ra sau, lại không quên túm theo Vương Nguyên chạy vào trong bóng tối.

Vương Nguyên: ". . ."

Tiểu đội trưởng, Tiểu Hoắc: ". . ."

Vương Nguyên: "Má!"

Y tức tưởi bật thốt, bị Vương Tuấn Khải ném lên lưng vác đi như bao tải, trên đường đi dằn xóc liên hồi làm cho Vương Nguyên có ảo giác mình ốm nghén, không khỏi bụm miệng buồn nôn: "Nhẹ nhàng thôi, con của chúng ta đang đạp kìa!"

Vương Tuấn Khải bình tĩnh không chút dao động.

Vương Nguyên bị hắn vác tới một lối hẹp đen thui, rất giống tình cảnh gian da^ʍ rồi gϊếŧ, sống hơn hai mươi lăm năm mới chứng kiến chuyện này lần đầu tiên, y hùng tâm tráng chí than thở: "Muốn làm gì thì làm nhanh lên, hai ta có còn chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết."

Lần này thì Vương Tuấn Khải ném y xuống đất luôn.

Vương Nguyên lăn một vòng, ăn không ít tro bụi, theo bản năng lộn nhào bật dậy, nhưng mắt cá chân bị thương khiến y "a" một tiếng ngã sấp trở lại, u oán trừng Vương Tuấn Khải: "Cậu tính toán hết rồi phải không? Biết không đánh lại tôi nên dùng ám chiêu, hèn hạ!"

". . . Anh câm miệng." Rốt cuộc hắn cũng chịu khai khẩu, đáng tiếc không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên.

Thấy y chật vật đứng dậy, tay Vương Tuấn Khải nhúc nhích mấy lần, không có đến gần đỡ lên.

"Tỉnh lại vào lúc nào?" Vương Nguyên khoanh tay cười bỡn cợt: "Còn tiếp tục giả vờ đến lúc cởϊ qυầи tôi mới chịu?"

Vương Tuấn Khải trầm mặc một hồi mới đáp: "Lúc vừa ném anh xuống."

Vương Nguyên không rõ động tác gì của mình kí©h thí©ɧ đến hắn, phủi tay chất vấn: "Bà ta cho cậu ăn bùa mê thuốc lú gì, thế mà dám ra tay đánh tôi."

Hiển nhiên màn giao đấu loan phượng hoà minh vừa rồi, Vương Tuấn Khải không có quên, chột dạ cúi đầu: "Bà ta có ám thị."

Nhớ đến bài ca âm u chướng khí phảng phất hoà lẫn trong không khí, Vương Nguyên gật đầu: "Tâm tính của cậu không đoan chính, rất dễ bị yêu tinh mê hoặc."

Biết Vương Nguyên đang chửi xéo mình, nhưng thân là bị cáo, Vương Tuấn Khải chỉ có thể im lặng mặc cho y xỉa xói. Vương Nguyên cũng chẳng buồn trêu hắn nhiều, định tự mình chỉnh lại cổ tay, đã thấy Vương Tuấn Khải lò dò ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y, cẩn thận chỉnh lại.

Vương Nguyên không nhíu mày cái nào, liếc hắn: "Làm bộ làm tịch!"

"Anh còn nói nữa, coi chừng tôi hôn anh đấy."

Vương Nguyên cười nhạo: "Uy hϊếp tôi? Muốn chết?"

Vương Tuấn Khải nhìn khoé môi y vì trận đánh vừa rồi mà rách ra một đường nhỏ, ngẩng đầu hôn lên đó, liếʍ liếʍ vết máu chưa khô cạn bên trên.

Vương Nguyên ghét bỏ nói: "Tôi sẽ không nói mấy câu như là "cậu phải người không, liếʍ láp như cún vậy" đâu."

Vương Tuấn Khải biết y không giận mình, nhưng lòng cứ nặng trĩu: "Tôi biết."

"Đôi khi thông minh quá cũng không tốt." Vương Nguyên thở dài: "Xem phim thần tượng nhiều vào, học mấy câu lãng mạn dỗ tình nhân cũng không tệ đâu."

"Cái đó là thiên phú." Vương Tuấn Khải sờ sờ mắt cá chân y, xoay người quỳ xổm: "Tôi chỉ có thiên phú là cõng anh ra khỏi nơi này."

Vương Nguyên nhìn bóng lưng hắn, nháy nháy mắt: "Cậu biết đường đi ra khỏi đây à?"

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Vừa nãy đi vào thế nào hắn không chú ý.

Vương Tuấn Khải hiển nhiên không có năng lực flash memory thần kỳ, trong tình trạng chẳng có định vị, cũng chẳng có bản đồ, hắn cõng theo một cục nặng trên lưng đi về phía trước. Vương Nguyên hảo tâm chiếu sáng cho hắn, thi thoảng thổi thổi vào tai Vương Tuấn Khải: "Tay cậu sao thế?"

Vương Tuấn Khải biết y nói đến móng vuốt, không giấu giếm: "Bẩm sinh đã thế." Hắn nhớ lúc còn nhỏ, lần đầu tiên triển lộ móng vuốt là khi hắn bị một con chó rượt đuổi, Vương Tuấn Khải ba tuổi năm đó tay không suýt thì gϊếŧ chết con chó nếu không có chủ nó can thiệp.

Sau đó người chủ kia sợ hãi mang chó chuyển nhà, nói hắn là yêu quái. Cha mẹ cũng nhìn hắn bằng ánh mắt ái ngại, nhưng không phải vì sợ móng vuốt hắn tổn thương chính mình, mà là hoài nghi nó ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của hắn.

"Họ dặn dò kỹ càng, không thể để cho người khác biết đến sự tồn tại của nó, dù có bị đánh trọng thương cũng không được lộ ra. Sau đó tôi sống đến năm chín tuổi, bị bọn bắt cóc trộm đi, trong lúc giằng co có bị chúng đánh hôn mê. . ."

"Sau đó tỉnh dậy, móng vuốt đã mọc ra rồi, mà người bọn cướp thì đầy vết thương?" Thấy hắn gật đầu, Vương Nguyên tỏ ý đã hiểu. Tình tiết hắc hoá bộc phát sức mạnh của nam chính truyện thăng cấp, y nắm trong lòng bàn tay!

"Không biết là ai tiết lộ tin tức, nói tôi là quái vật phòng thí nghiệm, đối thủ của nhà tôi liền tìm đến, cha mẹ không còn cách nào khác mới lên kế hoạch đi đến vùng khác sinh sống. Chỉ là trong lúc trốn thoát, trực thăng gặp trục trặc."

Tiếp đến, hắn rơi xuống núi tuyết, trực thăng nổ tung – nói là trục trặc, nhưng ai cũng đều hiểu, có kẻ giở thủ đoạn ám hại nhà hắn.

Sau đó không biết có phải vì sống ở nơi quá băng giá, hay do sang chấn tâm lý mà tình cảm và ký ức về cha mẹ của Vương Tuấn Khải phai nhạt dần, mãi đến mấy năm gần đây hắn thường xuyên nằm mơ thấy bọn họ, mới đi tìm bác sĩ tâm lý chấn chỉnh đầu óc, đào móc trí nhớ trở về.

"Đúng là một đứa bé tội nghiệp." Vương Nguyên sờ sờ đầu hắn: "Sau này sẽ có tôi thương cậu."

Vương Tuấn Khải mặt không cảm xúc gật đầu, nên thế.

"Cho tôi sờ được chứ?" Vương Nguyên tò mò: "Cái móng heo của cậu."

Vương Tuấn Khải cõng y bằng hai tay, không cách nào cho y sờ, y cứ nhúc nhích tới lui trên lưng, đành bất dĩ bấm mông Vương Nguyên một cái: "Đừng nghịch."

Vương Nguyên hết hồn: "Lưu manh?"

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ: "Anh nằm cho chắc, không lại ngã bây giờ."

"Nói lời gì thâm thuý cứu vãn tình thế đi chứ." Vương Nguyên đạp đạp hai cái, Vương Tuấn Khải coi y là con nít thật à? Ngã không phải là tác phong của y!

Vương Tuấn Khải biết hắn mà không nói thì y sẽ ngọ nguậy không ngừng, thở dài: "Thích anh."

Vương Nguyên bĩu môi, coi như biết điều!

"Nếu sau này nghe lại, cậu nghĩ mình còn bị thứ âm nhạc ma quái đó ảnh hưởng không?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Khó mà nói được, tôi còn không biết nó có tác dụng như thế nào. Lần trước tôi nghe thấy nó, tâm thần không yên là chuyện nhỏ, còn có xúc động muốn tự sát." Lần này thì tấn công người khác, đánh đã đời mới tỉnh.

Nếu người bị hắn đánh không phải Vương Nguyên, hoặc là một Omega thực thụ chưa trải qua huấn luyện sinh tồn, đảm bảo chết ngay tại chỗ.

Vương Nguyên suy tư: "Thảo nào bà ta kiêu ngạo như vậy, bà ta đủ tự tin nắm giữ năng lực điều khiển người lai tạo. Về Hàn gia cậu mô phỏng lại nó được không? Tự mình luyện tập nâng cao đề kháng."

Đương nhiên, thời điểm mấu chốt, người nhảy ra đối đầu với Triều Nhai chắc chắn là y, xem thường Omega như bà ta, ắt là không có hậu chiêu đối phó Omega.

End Chapter 63