Chươngter 7

Thời gian đèn tắt cùng với sự kiện canoe bị trộm quá trùng hợp, công tước F không thể không nghĩ đến một vấn đề hết sức nghiêm trọng: trước khi chịu trở về quốc gia tiến hành thân cận hôn nhân, con trai ông ta đã từng tự sát qua một lần. Phải mất rất nhiều thời gian công tước F mới có thể đưa được con trai trở lại, bây giờ xảy ra một chuỗi hành động như thế, tất cả đều chỉ dẫn đến một mục đích duy nhất – tiểu thiếu gia muốn đào hôn!

Vẫn chưa đính hôn đã vội đào hôn!

Đã là một cú tát lớn vào F gia tộc.

"Cứ tưởng F gia tộc chỉ là một dòng họ bên lề nên tên tuổi đặt qua loa cho xong. . ." Thanh niên khoác bộ vest lịch lãm cố gồng lên trong cơn gió biển lạnh buốt, nhìn hồ sơ lí lịch của tiểu thiếu gia mà than thở: "Sharkers F.D Falorie, hóa ra thật sự có huyết thống quý tộc."

"Mà có quan hệ gì với mình đâu. . ." Y lẩm ẩm, phe phẩy chiếc chìa khóa canoe trên tay, mắt lạnh nhìn con tàu xa hoa đang ồn ào bởi những tiếng kêu gào thảm thiết của công tước F. Ông ta ắt hẳn đã nghĩ rằng con mình tự chủ trương chạy trốn số phận, đang ra sức huy động lực lượng vệ sĩ cấp tốc đuổi theo. Y sờ sờ khuyên tai, giữa gió biển ồ ạt tìm ra một khoảng không gian tĩnh lặng, dựa vào nhịp thở của Vương Tuấn Khải phán đoán tình hình bên kia.

Vương Tuấn Khải lúc này đã thành công đột nhập vào tầng hầm của con tàu, đem tiểu thiếu gia lôi vào một chiếc thùng chứa rượu. Mùi vang đỏ tràn ngập xoang mũi làm người ta choáng váng, nhưng tiểu thiếu gia vẫn nhịn được mà chui vào, cũng may bên trong trống rỗng, nếu không thì cậu ta sẽ hoài nghi phong cách làm việc của đối tác.

Thuyền sẽ cập bến vào đêm nay – đáng lẽ ra theo lịch trình là ngày mai, nhưng Omega kia sẽ không để cho mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của cha cậu ta.

Chỉ cần có thể trì hoãn kế hoạch đêm nay, viện binh sẽ tìm được bọn họ.

Vương Tuấn Khải cũng trốn vào hầm rượu, thân hình nhỏ bé lọt thỏm trong thùng chứa. Nó lẳng lặng nghe ngóng tiếng hô hào bên ngoài, cẩn thận xác định tốc độ di chuyển của con thuyền.

Vương Nguyên đã bắt đầu lái canoe ngông cuồng phiêu bạt trên biển, đợi cho con tàu phía sau đuổi theo, liền tăng tốc.

Mặt biển ban đêm như con quái thú yên lặng theo dõi loài người, một khi loài người ngu ngốc phạm sai lầm, liền há miệng đầy máu nuốt chửng bọn họ mà không chừa một vết tích.

Công tước F quả thật đã phát hiện con mình biến mất, dùng cả sức bình sinh rít gào đòi vệ sĩ phải tìm ra tiểu thiếu gia cho bằng được. Song khi thuyền trưởng chỉ mới đuổi theo chiếc canoe kia không đầy mười phút, liền run rẩy buông tay, nằng nặc đòi quay về.

"Quay về? Quay về là thế nào? Con trai tôi đang chạy phía trước! Ông có nghe thấy không?!" Công tước F nắm cổ áo thuyền trưởng, giật lấy giật để: "Nhất định phải bắt nó trở về, nếu không tôi sẽ lột lon các người!!"

"Cùng lắm thì chúng tôi không làm nữa. . .!" Một thuyền viên lấy hết can đảm nói: "Ông nhìn ống nhòm đi, phía trước xuất hiện một tảng băng trôi!! Nếu chúng ta cứ một mực đâm đầu về hướng đó, nhất định sẽ đâm vào nó!!"

Công tước F bị cơn giận làm đầu óc mụ mị, bị thuyền viên nọ kí©h thí©ɧ suýt chút nữa nhảy dựng lên thổ huyết, nhưng vừa nghe đến đây, ông ta lập tức trợn mắt, cả người như bị dội một xô nước lạnh, trên dưới bủn rủn.

"Cái gì? Băng trôi. . .?"

Công tước F tự mình giật lấy ống nhòm, quan sát nơi xa trước mắt. Một vật thể lớn trắng toát chiếm lĩnh một gốc ống nhòm, thuyền càng đi về phía trước, nó càng có xu hướng biến lớn. Công tước F không hiểu hàng hải quy luật cũng thấy lạnh hết cả người, nén giận mà vỗ bàn một cái: "Đáng chết!"

Thuyền trưởng sôi nổi điều khiển du thuyền quay trở lại, ai có ngờ vùng này lại xuất hiện băng trôi? Nói không chừng đến khu vực xung quanh còn có đá ngầm, cứ cho là có thuyền cứu sinh đi chăng nữa, nếu bị kẹt lại ai đảm bảo tất cả bọn họ đều được sống sót?

Công tước F nửa muốn dừng nửa lại muốn truy, tiến thoái lưỡng nan lực bất tòng tâm mà dậm chân phát hỏa.

"Ngài công tước, thiếu, thiếu gia bắt máy rồi. . ."

Vệ sĩ hớt hải chạy đến, công tước lập tức đoạt di động trên tay gã, điên tiết rống lên: "Mau trở về! Mày đang chơi cái trò gì vậy?! Muốn làm ba mày đau tim chết phải không?! Trở về, chúng ta thương lượng lại hôn nhân của mày!!!"

"Hì hì ~"

Quần chúng: ". . ."

Công tước F bị tiếng cười man rợ một cách dịu dàng của đứa con chọc tức điên, chỉ muốn vứt cái điện thoại vào mặt y. Chẳng qua y chỉ cười rồi xong, không nói một câu nào, chừa lại tiếng sóng biển rào rạt cho công tước F tự suy đoán.

"Mày muốn làm gì. . .?" Phát hiện canoe đã ngừng, công tước F nhíu mày, có dự cảm không lành: "Mày đừng nói là. . ."

Ầm một tiếng lớn, như là có người nhảy xuống nước.

Công tước F: ". . ."

Quần chúng: ". . ."

Một người run rẩy giơ tay phát biểu: "Hình như chiếc canoe đó. . .chỉ có một mình tiểu thiếu gia mà thôi."

Con thuyền quay cuồng giữa biển, bị tranh chấp bởi công tước F và thuyền trưởng.

Sau hai giờ giằng co, thuyền rốt cuộc cũng phải quay trở lại bờ, mặc cho công tước F cùng vệ sĩ lăm le uy hϊếp, vì mạng sống của tập thể hành khách, thuyền trưởng vẫn cắn răng công bố sự thật để mọi người hưởng ứng, tạo áp lực cho công tước F.

Du thuyền cập bến rất nhanh, quay trở về cảng ban đầu. Công tước F vừa xuống đất đã hấp tấp sai người đi tìm tiểu thiếu gia, bất kể là người hay xác đều phải kéo về đây. Đám hành khách trên thuyền hối hả chạy xuống, tiểu thiếu gia chân chính cùng với Vương Tuấn Khải lén lút nhân lúc hiện trường hỗn loạn, ùa theo đám người tức tốc rời khỏi bến tàu.

Jour đã chi quân tiếp viện trong mấy chiếc xe tải, vừa thấy hai người bọn họ đến lập tức túm đầu nhét vào xe, ung dung chở đi.

"Địa điểm kế tiếp là C quốc." Jour thông báo cho mọi người: "Đợi hội họp với Vương Nguyên xong chúng ta sẽ khởi hành đến C quốc. Nghe nói C quốc là một trong hai quốc gia có nền văn hóa ẩm thực phong phú nhất thế giới, tôi cá là kha khá thành viên trong chúng ta sẽ mê muội cho coi. . ."

Vương Tuấn Khải không nghe lời gã nói, quay đầu nhìn biển rộng sau lưng. Vương Nguyên thực sự chạy đến vùng có băng trôi sao? Không, đó chỉ là một thủ thuật đánh lừa ống nhòm mà thôi. Đợi công tước F phát hiện ra mánh khóe rồi, có chạy đến bắt y hay không?

Về phần Vương Nguyên, sau khi chế tạo tiếng động giả xong liền phóng canoe đi xa. Đợi đến lúc đáp vào tọa độ chỉ định, liền an nhàn nằm ngửa mặt lên trời.

Bầu trời trên mặt biển trắng xóa rộng lớn, càng nhìn càng ảo giác về khoảng cách giữa con người và vũ trụ. Đương khi Vương Nguyên dự định sẽ tìm hiểu về mười hai chòm sao các kiểu, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen to lớn, kèm theo âm thanh ù ù khá là quen tai.

Vương Nguyên: ". . ."

Y biết chắc chắn chi viện không đến sớm như vậy, tiểu thiếu gia cũng không báo trước cho bọn họ là có chiếc trực thăng này xuất hiện. Cho nên, thứ này thuộc về ai?

Trực thăng lơ lửng trên đỉnh đầu y, cách mười thước cũng bị gió quạt nghiêng ngã. Vương Nguyên bám lấy thuyền, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm kẻ đang du thang dây xuống – khốc soái huyễn bá, diện mạo tiêu chuẩn tổng tài hắc bang. Đối phương sắc mặt như thường, ánh mắt lại cực kỳ gắt gao khóa trên người Vương Nguyên, ngón tay nắm chặt thang dây nhưng yết hầu lăn lộn liên tục, hiển nhiên là đang giả vờ bình tĩnh.

Đầu Vương Nguyên bổ não một loạt cảnh phim tình si bi sầu, về cơ bản đã biết được thân phận của người này là gì.

"Falorie." Bá đạo tổng tài hắc bang nói như vậy, chìa tay ra đón Vương Nguyên: "Mừng em trở về."

Vương Nguyên: ". . ."

Vương Nguyên không nói hai lời, giật máy canoe lao đi như một cơn lốc!

Bá đạo tổng tài hắc bang: ". . ."

Vương Nguyên mặt mày sát khí đằng đằng, nội tâm ngán ngẩm, y nên ăn mừng vì tài hóa trang đạt đỉnh cao đánh lừa hay là khóc lóc khổ sở vì bị nhận nhầm đây?

Trực thăng tức tốc truy theo. Đuổi cả nửa ngày trời, rốt cuộc canoe là không chịu nổi hoạt động tần suất cao như vậy, chạy đến tối, cuối cùng bị tên kia đuổi kịp.

Vương Nguyên mặt không biểu tình theo bá đạo tổng tài hắc bang lên trực thang – gã này tên thân mật là Julias, con lai C-F, vừa bắt được Vương Nguyên lập tức đem vào phòng VIP, khóa chặt cửa.

Vương Nguyên: ". . ." A, thói đời ngày nay.

Vương Nguyên chạy cả ngày, rất lâu rồi chưa hoạt động nhiều như vậy, tìm cái giường mềm nằm vật xuống bất động. Y lim dim híp mắt, tính đánh một giấc ra trò, chỉ có điều là chưa hưởng thụ cảm giác được làm tổng thống bao lâu, chiếc loa trong góc phòng đột ngột rè rè hai tiếng, âm thanh của Julias thình lình vang lên khϊếp Vương Nguyên sợ chết khϊếp: ". . ."

"Chuẩn bị lên sân bay đến C quốc, mau thay quần áo, sẽ có người đến đón."

Vương Nguyên nhìn chiếc loa, biết chắc là tên Julias kia đang nhìn trộm mình ở góc nào đó, thở dài: "Cho tí riêng tư được chứ?"

"Không thể."

"Tôi sẽ mách với Falorie về việc anh nhìn trộm một Omega chưa có bạn đời thay quần áo."

Julias trầm mặc một chút, nói: "Không phải cậu chính là Falorie sao?"

Ha ha. Vương Nguyên lặng lẽ cười nhạo hai tiếng. Ông đây có phải hay không, từ ánh mắt đầu tiên chẳng phải là chú mày đã nhận ra rồi sao? Muốn ông đây tiếp tục đóng giả Falorie F.D, trước tiên phải nói rõ vấn đề quan trọng nhất!

"Thù lao thế nào?"

Julias lại trầm mặc, bị sự thẳng thắn của Omega này làm cho mở rộng tam quan, cuối cùng cũng đáp lại: "Tùy cậu muốn."

"Cho nên anh không phải thực sự muốn tìm Falorie đi?" Vương Nguyên không ngại giễu cợt hai câu, gây thù chuốc oán: "Anh chỉ cần một kẻ vừa vặn phù hợp để phục vụ mục đích cá nhân của anh thôi."

Julias không nói gì.

"Tra nam như anh, lại có thêm một lão cha cực phẩm, Falorie lựa chọn bỏ chạy là hành vi chính xác nhất đời cậu ta."

"Im miệng."

Vương Nguyên bưng cằm, cười như không cười, đứng dậy chui vào tủ quần áo.

Y vừa mò quần áo mới vừa nghĩ, mối làm ăn mà Jour ký kết thực chất không phải là đưa Falorie đến C quốc, mà chính là vụ này ha?

Thật là hố cha.

. . .

C quốc nằm ở bán cầu bắc, phía đông đại địa, dân cư đông đúc, lịch sử lâu đời, tập quán phong phú, quan trọng nhất là có rất nhiều đồ ăn ngon.

Vương Tuấn Khải cầm kem cây, mặt than nhìn dòng người tấp nập qua lại, vươn đầu lưỡi ăn kem.

Chó husky cũng được triệu hồi tới, đang nằm bên chân nó, tinh thần xán lạn vẫy vẫy đuôi, tổ hợp shota và chó được không ít người đi đường chú ý, lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Gương mặt của Vương Tuấn Khải rất dễ gây kí©h thí©ɧ thị giác, quần áo nó mặc còn là đồ hóa trang trên tàu, trên mặt gắn một cái băng che mắt màu đen giống hệt cướp biển, không ít người còn lầm tưởng là cosplay.

Jour cũng mặc kệ luôn, gã nghĩ, một đứa trẻ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Falorie đã đến đích, thanh toán phí xong liền một mình rời đi, vốn là bọn họ định đợi Vương Nguyên trở lại rồi mới tới C quốc, không ngờ Vương Nguyên tự phát tín hiệu nói bản thân có chuyện đột xuất, tạm thời không xuất hiện được, sẽ hội họp sau. Jour cũng không hỏi nhiều, đưa đồng đội đến C quốc chơi bời trước, nhưng đã hai ngày rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Vương Nguyên đâu.

Vương Tuấn Khải không nói, nhưng mỗi lần gã bắt gặp ánh mắt thằng sói con nhìn gã, thì rành rành là năm chữ oan trái "trả Vương Nguyên lại đây".

Jour: ". . ." Những năm tháng cuộc đời đầy cay đắng này.

"Vương Nguyên khó chết lắm, đừng lo cho cậu ta." Jour dở khóc dở cười, chỉ có thể trêu chọc Vương Tuấn Khải cho đỡ thấy tội lỗi: "Đi, đi tìm bạn chơi đi, quảng trường có nhiều mỹ nhân lắm, biết đâu chú mày sẽ tìm được một tri kỉ đáng có."

Vương Tuấn Khải dứt khoát ôm chó ngồi ngủ cho rồi.

Vốn là Jour còn định đùa vài câu, khóe mắt liếc thấy mấy tên cảnh sát kéo đến đây, liền bí mật ra hiệu cho đồng đội, cùng Vương Tuấn Khải cấp tốc lủi đi.

End Chapter 7