Quyển 1: Bất trắc chi uyên, lúc được lúc mất - Chương 1-1: Lần đầu gặp lại

Cảnh Lăng thành, quốc đô của Nam Tiêu tọa lạc ở vùng đất Giang Hoài, bởi vì khi khai nguyên xây dựng chế độ từng đào kênh dẫn nước sông bao quanh đô thành làm sông đào hộ thành, về sau còn được người ta gọi là Cừ Kinh.

Lúc này Cừ Kinh vừa qua giờ Mão hai khắc, mặt trời chưa lên cao, chỉ có mấy chùm sáng từ phương đông xuyên qua sương mù mông lung, chiếu rọi trên đường cái Bình Xương đang nhộn nhịp tiếng người, vạn người nhốn nháo.

Tại lầu hai của một quán trà ở bên đường, một nữ tử trẻ tuổi dựa vào lan can, nàng mặc hồ phục màu xanh nước biếc có cổ tay áo và cổ áo bẻ, buộc cổ tay thu eo, bên hông phải đeo nghiêng một cây Thiên Thủy Bích Hạc Cốt Địch, bên trái đeo một thanh loan đao ngắn vỏ bạc hoa văn mây cuộn.

Cánh tay trái của nữ tử chống ở trên cửa sổ, bàn tay nâng cằm, ngón trỏ thon dài cái được cái không gõ hai gò má, thỉnh thoảng hơi mở đôi môi, ngáp hai cái, thần thái uể oải lơ thơ.

Trang phục cử chỉ của nàng không giống nữ tử nổi tiếng dịu dàng của Nam quốc, một đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt cùng đôi mắt nâu sẫm của người Hán Trung Nguyên lại càng khác một trời một vực.

Nữ tử họ Khương, tên Thanh Hành, xác thực không phải người Nam Tiêu quốc, mà là người Bắc Khương quốc bị các quốc gia Trung Thổ hài hước xưng là vùng tứ hoang bát cực đất cằn sỏi đá.

Hiện nay hai nước Nam Tiêu và Bắc Khương tuy không phải là đồng minh bang giao, nhưng lại có quan hệ thương mại qua lại thường xuyên. Duyên hải Nam Tiêu oa hoạn(*) không dứt, thông đạo mậu dịch trên biển bị cản trở, cần dựa vào hành lang Nghiêu Sơn trong cảnh nội Bắc Khương đem sản vật Nam Cảnh buôn bán xa cho vùng tái ngoại Tây Vực, Bắc Khương quốc đất đai cằn cỗi cũng cần mua lượng lớn vật tư của Nam Quốc, cho nên trong cảnh nội Nam Quốc thấy nhiều hành thương mặc trang phục Bắc Địch cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

(*) Oa hoạn: bệnh dịch hạch nhật bản.

Ánh mắt lướt qua một vòng trên con phố dài rộn ràng nhốn nháo, Khương Thanh Hành dừng ánh mắt ở đầu phía đông con phố dài, tức cổng vòm của hoàng cung Nam Tiêu.

Ngoài cửa thành đã liệt ra hai đội Kim Vũ Vệ, mỗi người hiên ngang vạm vỡ, lông vũ màu bạc trên mũ giáp màu bạc tung bay trong gió, uy nghi nghiêm túc. Kim Vũ Vệ chính là một trong mười hai vệ thân quân của Hoàng đế, phụ trách hộ giá theo hầu bên cạnh Hoàng đế, nay ra, tất nhiên là đại biểu ngự giá sắp sửa xuất cung, về phần nguyên do, Khương Thanh Hành nhấc mắt nhìn bầu trời ngói xanh.

Ngày Nhâm Tử tháng Mậu Dần. Nam Tiêu là quốc gia trọng tế, hàng năm đều có phong phú các tế điển lớn nhỏ, lần này Hoàng đế xuất hành, hẳn là vì tế xuân, nhằm kính cáo thiên thần, tế bái tổ tiên, càng là cầu năm nay mưa thuận gió hòa vụ mùa bội thu.

“Điện hạ, bánh ngọt ngươi muốn đã mua được rồi." Giọng nói thiếu nữ trong trẻo cùng tiếng mở cửa gỗ cùng vang lên, cắt đứt tâm tư suy tư của Khương Thanh Hành, nàng quay đầu lại nhìn thiếu nữ đẩy cửa đi vào, bất đắc dĩ cười: "Bích Vân, ngươi lại quên nên gọi ta như thế nào?”

Thiếu nữ được gọi là Bích Vân, tướng mạo không quá tuổi ngọc bích, một thân áo váy xanh biếc, chải búi tóc thiếu nữ, mặt tròn mắt hạnh, nhăn mày cười xinh đẹp đáng yêu. Nàng bước nhanh tới trước người Khương Thanh Hành, lấy ra túi giấy da vàng ấm áp: "Lần sau nhất định nhớ kỹ, tiểu thư, ăn điểm tâm trước đi, còn nóng đấy.”

Khương Thanh Hành nhìn vào trong túi, bên trong chứa mấy miếng bánh ngọt màu hồng nhạt, trên mặt in hai chữ Định Thắng, trên mặt nàng ý bất đắc dĩ càng lộ ra: "Đây là bánh Định Thắng và bánh Phục Linh hai cái tên và hình dạng đều khác nhau, sao còn có thể lẫn lộn?"

Bích Vân cúi đầu nhìn vào trong túi: "A...... Sao lại như vậy, có lẽ là lấy lộn rồi. Ta đi mua lại.”

Khương Thanh Hành ngăn nàng lại: "Không cần, hoàng đế xuất hành, mặc dù chưa dọn đường, nhưng bên ngoài trà lâu đều là vệ binh tuần tra, ngươi thường xuyên đi tới đi lui chắc chắn sẽ bị gọi lại thẩm vấn, chỉ tổ thêm phiền toái, vẫn là tới xem náo nhiệt này thôi." Nàng dời sang phải hai bước, để lại một chỗ trống trước cửa sổ, "Giờ lành đến rồi, cửa thành nên mở rồi.”

Lời vừa dứt, hai cánh cửa cung hoàng thành sơn son vàng vừa nặng vừa dày chậm rãi mở ra hai bên, trong tường cao truyền ra tiếng chuông khánh hùng hồn dày nặng. Đường cái vừa rồi còn huyên náo tự động an tĩnh lại, dân chúng chen chúc ở hai bên đường kiễng chân thò cổ, đồng loạt nhìn về phía cổng vòm.

Ánh mặt trời chói rực xua tan sương sớm, bắn về phía một con ngựa cao to đầu tiên bước ra khỏi cửa cung, toàn thân tuấn mã khoác thêm giáp sáng màu bạc, hai lỗ mũi phun ra từng trận nhiệt khí, móng ngựa đinh ở trên móng ngựa va vào gạch đá xanh trên đường lớn, phát ra từng tiếng giòn vang.

Nam tử tráng niên ngồi trên ngựa là chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Sùng Ninh hầu Hoắc Nguyên Câu, hắn đầu đội mũ tam sơn, mặc ban phục hoa văn cá bay đỏ thẫm dệt kim, một đôi mắt ưng nhìn thẳng phía trước, cưỡi ngựa từ từ đi về phía trước.

Đi theo sau hắn là năm hàng đại hán tướng quân Cẩm Y vệ, đều đầu đội mũ giáp hồng anh cánh phượng, thân mang kim tỏa tử giáp, tay cầm kim qua, hai bên đai lưng đeo cung tiễn và tiễn, trong lúc đi lại, phát ra tiếng ma sát leng keng của giáp trụ.

Sau khi đội ngũ điều khiển phụ trách dọn bãi mở đường ra khỏi cửa cung chính là nghi trượng dẫn giá, một ban nhạc cổ vũ khổng lồ từ cửa cung bước ra, thanh thế mênh mông, đạt tới trăm người.

Đội nhạc do một viên quan lễ phụ trách chỉ huy diễn tấu, đi cùng chính là một tên thái giám tuổi già sức yếu, chỉ thấy khoang bụng hắn co rụt lại, một giọng nói sắc bén nhưng trong trẻo vang vọng trong ngoài cửa cung.

“Hưng nhạc…”