Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 45: Không làm người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: windy

Biên Tự này mở miệng thật đúng là lý vĩnh viễn cũng không thắng nổi khí thế, giống như thế giới vật lý đều là anh quyết định.

Nếu có một ngày thế giới sụp đổ, vậy định là vì Biên Tự biến thành câm điếc, Lương Dĩ Toàn thất thần nghĩ vậy.

May mà không biết là Triệu Mộng Ân chưa tỉnh ngủ thật, hay là lĩnh ngộ được ý tứ đằng sau, liên tục “a…” hai tiếng, chuyển chuyển mắt nhìn hai người bọn họ, ngơ ngẩn đi xuống cầu thang.

Lương Dĩ Toàn thở ra một hơi nhẹ nhàng, ôm lấy chăn trong lòng Biên Tự trở về phòng.

Biên Tự đi theo, đi qua phòng đơn ở hành lang, bỗng nhiên dừng bước chân lại, đứng tại chỗ hỏi về phía trước: “Lương Dĩ Toàn, tôi đưa em đi làm?”

Lương Dĩ Toàn xoay người lại, nhìn phòng Phan Ngọc ở bên tay trái anh, làm động tác suỵt, nhỏ giọng đáp: “Anh đi ngủ đi.”

“Không muốn tôi đưa đi?”

“Anh lái xe mệt mỏi.” Lương Dĩ Toàn phụng phịu nói.

Biên Tự miễn cưỡng gật gật đầu: “Vậy hôm nay em tan làm về nhà sớm một chút.”

“Làm cái gì?”

“Không làm cái gì,” Biên Tự nhíu mày cười, dựa tường nhìn cô, “Để tôi bớt nhớ em một chút.”

“Anh… Mơ đi.” Lương Dĩ Toàn vội vàng đẩy cửa vào phòng.

***

Lương Dĩ Toàn liên tiếp mấy ngày làm “đà điểu” trốn tránh hiện thực, cuối cùng cũng thò đầu ra, đêm nay quả thật không tận lực về muộn nữa, chỉ là kết thúc huấn luyện xong, ngồi trên xe về Bắc Giao cũng đã hơn bảy giờ rưỡi.

Tám giờ là thời gian tiết mục đăng tập mới.

Lương Dĩ Toàn không biết những cảnh không nên công khai của cô với Biên Tự có được xóa bỏ sạch sẽ không, ngồi ở ghế sau xe dùng di động mở ra tập thứ mười của hôm nay.

Không nghĩ tới mở màn liền nhìn thấy một tràng màn đạn của người xem còn đúng giờ hơn cả cô, hô “người đầu tiên” “Hạt dưa chào bỏng ngô trước” “Tái Tự Lương Duyên tôi tới đây”…

Mấy cái này, học sinh với người đi làm vừa vặn đến chủ nhật bắt đầu sống về đêm, thật cũng khó trách có nhiều người ngồi chờ như vậy.

Từ qua đêm thứ hai Lương Dĩ Toàn hợp tác với Biên Tự lọt ngoài giới xong, lại thêm sự kiện Isabella mang theo lưu lượng đến, nhiệt độ của tiết mục này đã không ngừng tăng lên, mặc kệ là lượt tìm kiếm hay là tỷ lệ người xem cũng đều vượt qua mấy chương trình trong nước, bao gồm cả lịch sử thành tích của chương trình hẹn hò bình thường với hẹn hò minh tinh.

Số lượng lớn người qua đường tìm mấy ngày nay, cộng thêm lượng lọt hố chín tập trước, siêu thoại Tái Tự Lương Duyên cũng dũng mãnh nhập vào vô số lượng máu mới, cả tuần đều ổn định trong top 3, đồng thời cũng nằm trong CP BG (nam nữ) có nhân khí cao trong năm.

Mà đây là tình huống Lương Dĩ Toàn căn bản chưa chính diện đáp lại Biên Tự.

Cho nên khi tập mười bắt đầu, công bố kết quả nhận được tin nhắn hôm thứ hai, lần đầu tiên hai người thành mũi tên hai đầu từ trước đến nay, phát sóng liên tục bắn pháo hoa đã thiếu chút nữa khiến màn đạn nổ tung đến tê liệt…

“Cuối cùng! Cuối cùng! Lần đầu tiên đúng lý hợp tình khiến “Tái Tự Lương Duyên szd ” (thành thật) đánh vào công bằng!”

“Một câu “tùy tiện phát” của nữ thần, anh ấy ngồi ở trên ghế sofa cười thành đứa ngốc, tôi khóc rồi mọi người ạ?”

“Con trai phá bỏ “Vì vị trí mà ở lại” lâu như vậy cuối cùng có danh phận rồi! Mẹ này ở trước màn hình vui mừng mà nước mắt long tròng rồi!”

“Mẫu thai solo hai mươi năm, thấy một màn như vậy so với một mình thoát đơn vẫn thấy cảm động…”

“Cắn CP nhiều năm như vậy luôn luôn chọn sai đội, cuối cùng cũng cắn được một lần thật sự, tín nữ nguyện một tháng không uống trà sữa không ăn khuya, phù hộ cho Tái Tự Lương Duyên của tôi cuối tuần có một kết cục tốt đẹp!”

“ “Ánh trắng với tuyết sắc lúc đó, em là tuyệt sắc thứ ba”, đây là đang hô ứng lời của hả? Không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ thẳng nam biện hộ lời nói qaq”

Trên xe không có wifi, Lương Dĩ Toàn trải qua hai lần đăng ký mạng mới thuận lợi kéo qua đoạn này.

Tiếp đó chính là sáng sớm ngày hôm sau, Biên Tự giải thích với cô hành trình xuất ngoại.

Trước đó màn đạn vẫn chia làm hai phe, một bên sốt ruột nói bên Biên Tự đầu hàng đi, nói anh không có việc gì lại lấy gì lại ra cái gì nước, công cái gì việc, nhắc nhở anh đừng “lấy” được hình dáng rồi, phải nắm chặt thời gian thừa thắng xông lên.

Bên còn lại trêu chọc anh “Tự Tự cằn nhằn”, bảo anh giống cô dâu nhỏ kì kèo mè nheo, hỏi anh có đi hay không, là đàn ông thì lập tức xuống lầu.

Lương Dĩ Toàn bị màn đàn ở phía sau chọc cho nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Lái xe nhìn qua gương chiếu hậu nhìn cô một cái, vui vẻ hỏi: “Cô gái đang nói chuyện với bạn trai hả…?”

“Hả?” Lương Dĩ Toàn che dấu ý cười, tháo tai nghe xuống, “Không có, bác tài.”

Bác lái xe lắc lắc đầu: “Cô nói thế sao có thể lừa được người từng trải như tôi, cũng không biết tiểu tử nhà nào có phúc khí như vậy…”

Lương Dĩ Toàn ngại ngùng cúi thấp đầu xuống, chú ý quản lý biểu tình.

Trên tập phim đã chiếu tới đoạn mấy khách mời khác nhận tin nhắn, cô tua qua mấy cái, kéo đến phần gần cuối, vừa lúc là buổi tối hôm thứ năm, cô ở góc cầu thang nghe được câu “Lạt mềm buộc chặt” kia của Phan Ngọc.

Tổ tiết mục cực kì am hiểu lợi dụng công kích kịch vui, màn này đăng lên, hai máy quay chỗ phòng khách với góc lầu hai cắt ghép lại, một bên là mọi người ở trong phòng khách tranh cãi, một bên là cô ấy ngây người.

Không hề thiếu người xem cũng như cô, nhảy vọt qua đoạn giữa không có cô với Biên Tự, trực tiếp tới đoạn này.



Trong màn đạn, chỉ trích Phan Ngọc châm ngòi ly gián, cảm thấy Phan Ngọc không phải không có lý, thuật lại lời Biên Tự nói, đồng tình với ý của cô ta, kiểu nói nào cũng có.

Tổ tiết mục cũng có khả năng chịu đựng, liên tục lên men đoạn tranh cãi sau cùng mới chèn vào đoạn chuyện Lương Dĩ Toàn không biết …

Chuyện này chắc là xảy ra sau sáng nay cô ấy rời đi, Phan Ngọc, Trình Lạc với Đoạn Dã ngồi bên bàn ăn ăn bữa sáng.

Đoạn Dã là người bao chưa giờ ăn sáng, không biết là bị vị đạo diễn nào kéo tới mạnh mẽ mồi chài, bản thân vẻ mặt buồn ngủ, lại vẫn hỏi Trình Lạc vẻ mặt buồn ngủ: “Ngủ không ngon?”

Trình Lạc gật gật đầu: “Ngày hôm qua nửa đêm thầy Biên trở về.”

Đoạn Dã: “Có liên quan gì tới cô?”

Trình Lạc: “Không phải tôi với “người có liên quan tới thầy Biên” ở cùng một phòng sao?”

Toàn bộ hình ảnh lúc này, cắt đến đoạn nửa đêm hôm qua Biên Tự tiến vào phòng ngủ lầu hai kia.

Có đoạn kể ngược này, lại phối hợp với lời Trình Lạc giải thích, liền tra ra manh mối chân tướng Biên Tự xuất ngoại.

Fan CP Tái Tự Lương Duyên sốt ruột một hồi lâu lại một lần nữa sinh động lại.

Lương Dĩ Toàn cẩn thận nhìn chằm chằm đoạn cắt nối biên tập, thấy hậu kỳ chỉ cắt đoạn Biên Tự vào phòng, mà không thêm đoạn ôm cô ra khỏi phòng, mới yên lòng.

Màn đạn lại không yên…

“Chỉ có vậy? Chỉ có vậy? Tôi thét đến chói tai đến vậy mà chỉ cho tôi xem cái này?”

“Giáo viên dạy chúng ta tai nghe mắt thấy chính là thật, tôi không muốn nghe Trình lạc nói, tôi muốn tự mình xem”

“Ai cũng đừng cản tôi, tôi lập tức xuyên hồn vào Trình Lạc ngày hôm qua!”

“@Trình Lạc, tôi có người bạn muốn biết tối hôm qua trong phòng đã xảy ra cái gì, tôi giúp cô gϊếŧ Đoạn Dã, cô nói cho người bạn kia của tôi một chút đi.”

“Đoạn Dã: Lại làm sai gì với mọi người rồi?”

Ngay tại lúc màn đạn nhao nhao không ghi sổ, tổ tiết mục lại đảo ngược thời gian, đem đoạn đối thoại của Biên Tự với Lương Dĩ Toàn ở hành lang lầu hai lúc sáng nay ở cuối cùng.

Để tránh làm lộ chuyện Lương Dĩ Toàn qua đêm ở phòng Biên Tự để lộ ra ngoài, màn ảnh không xuất hiện đoạn Lương Dĩ Toàn ôm chăn, mà là dùng máy quay quay ở đỉnh đầu cô, toàn bộ quá trình là đối diện với Biên Tự, xây dựng thành cảnh sáng sớm hai người ngẫu nhiên gặp nhau.

Lấy câu “Không làm cái gì, để tôi bớt nhớ em một chút” của Biên Tự làm đoạn kết, hình ảnh dừng lại ở một giây kia, vô cùng giống phim thần tượng vang lên bài hát được mua nhiều nhất do Biên Tự sáng tác.

Có lẽ là tổ tiết mục hỏi Biên Tự lấy bản quyền.

Đoạn cuối, người xem vốn không tính cắn đường, lại cảm thấy mỹ mãn mà hét rầm lên.

Còn có người mắt sắc phát hiện ra một chi tiết đến Lương Dĩ Toàn cũng chưa chú ý đến…

“Biên Tự đứng ở cửa phòng Phan Ngọc nói mấy lời này có phải có thâm ý gì hay không? Là lấy lại danh dự cho mình?”

“Sẽ không phải là lấy lại danh dự chứ, Biên Tự làm sao có thể để ý cái này! Đây là đang vả mặt Phan Ngọc, bảo vệ mặt mũi cho Lương Dĩ Toàn!”

“Tập này quả thật là gà cắn thuốc thành ma gà rồi, thật là cay, đến cắn đường cũng cắn cả người khác …”

“Tôi khóc rồi, Biên Tự không nói tiếng người kia thật sự thành “không thấy dáng” rồi.”

Lương Dĩ Toàn nhớ lại sáng nay Biên Tự nói mấy câu kia, chậm rãi trừng mắt nhìn màn hình điện thoại.

***

Lúc Lương Dĩ Toàn trở về biệt thự, nhìn thấy ngoại trừ cô với Phan Ngọc ra sáu người đều ở trong phòng khách.

Trò chơi đêm nay là Trình Lạc với Đoạn Dã, Trình Lạc đang chửi Đoạn Dã ầm lên.

Lâm Tiếu Sinh với Triệu Mộng Ân ở phòng bếp rửa sạch bát đĩa bữa tối nay.

Đầu bên kia sofa, Biên Tự mang theo một bộ kính mắt viền vàng im lặng ngồi ở trên ghế sofa, các đốt ngón tay đặt trên tay vịn sofa, trong tay lật một quyển tạp chí.

Thẩm Tế ngồi ở bên cạnh cũng đọc sách như vậy.

Biên Tự mắt trái mắt phải đều cận, ngoại trừ đọc sách hoặc làm việc ở phòng thu âm ra thì sẽ không đeo kính, cho nên trước kia Lương Dĩ Toàn không quen thấy bộ dáng anh đeo kính.

Thời gian này thường xuyên thấy anh không có việc gì lại đọc sách, cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Hôm nay nhìn thấy Thẩm Tế cũng đeo kính viền bạc đọc sách giống với Biên Tự, Lương Dĩ Toàn mới bừng tỉnh.

Bởi vì người ta đeo kính mang dáng vẻ thư sinh lịch sự.

Biên Tự đeo kính lại có vẻ bại hoại lịch sự.

Người ta đọc sách là hấp thụ kiến thức.



Biên Tự đọc sách hình như là vì ôm cây đợi thỏ mà gϊếŧ thời gian.

Thỏ con vào cửa gây ra động tĩnh sẽ bị người ôm cây bắt được.

Biên Tự giương mắt lên, đóng tạp chí lại, đặt chân dài xuống, nhẹ nhàng nghiêng đầu với cô, nói không ra tiếng: 15.

Anh đang nói, từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, anh nhớ cô mười lăm tiếng rồi.

Lương Dĩ Toàn vừa mới xem đoạn kết, lập tức hiểu ra ý của anh, vừa thay giày, vừa theo bản năng nhìn nhìn người khác xung quanh, cũng không biết đang có tật giật mình cái gì.

Biên Tự cúi mắt cười, đứng dậy đi về phía cô, hất hất cằm với bàn trà phòng khách: “Đang đợi em chọn địa điểm hẹn hò.”

Lương Dĩ Toàn nhìn tấm thẻ trên bàn trà: “Không phải chọn người sao?”

“Em còn muốn chọn ai?” Biên Tự lườm lườm cô, “Em không ở đây, đã chọn xong rồi, còn một tấm cuối cùng cùng màu với tôi.”

Ai biết anh là thay đổi bao nhiêu tấm thẻ mới được kết quả như này.

Lương Dĩ Toàn liếc mắt nhìn anh một cái, theo anh tới sofa, nhìn trên bàn trà còn hai tấm thẻ, một tấm viết địa điểm là “Thành Bắc”, một tấm viết “Tây Thành”.

“Xa như vậy sao?” Lương Dĩ Toàn ngẩn người, nhớ lại thời gian trước tổ tiết mục xác nhận thông tin chính xác của bọn họ, hóa ra là để dùng đặt máy bay.

“Lần này là hành trình hai ngày một đêm,” Thẩm Tế đặt sách xuống giải thích, “Tôi với Tiểu Triệu đi đâu cũng không sao cả, để lại cho cậu chọn.”

“Nhất định phải đi sao?” Lương Dĩ Toàn nhíu nhíu mày, nhìn về phía Biên Tự, “Có thể bảo tổ tiết mục sắp xếp lại, ở lại Nam Hoài không?”

“Lương Dĩ Toàn, hiện tại em yêu cầu cũng nhiều nhỉ?” Biên Tự ghé mắt nhìn cô, “Nếu em không muốn đi Thành Bắc liền đi Tây Thành.”

“Không phải tôi có ý kiến với Thành Bắc.” Lương Dĩ Toàn nhỏ giọng nói.

“Là có ý kiến với tôi?” Biên Tự trừng mắt nhìn.

Lương Dĩ Toàn nghẹn lời, nhìn biểu tình của Biên Tự, chậm rãi hỏi lại: “Anh nói xem?”

Biên Tự vừa mới mở miệng muốn nói gì đó, nhìn máy quay ở bên cạnh, kéo cổ tay của Lương Dĩ Toàn, dẫn cô lên trên lầu, đến chỗ phòng bảo mẫu không có máy quay.

Peach đang ở trong phòng bảo mẫu ngủ gà ngủ gật mở mắt ra, hưng phấn mà chạy tới phía Lương Dĩ Toàn.

Biên Tự ôm lấy nó, bế sang một bên: “Tao tới trước, mày chờ đi.”

Peach ấm ức ư ử nằm sấp xuống.

“Đi ra bên ngoài ở một đêm thì làm sao,” Biên Tự nhíu mày hỏi, “Tối hôm qua ngủ một phòng với tôi em cũng đi mà?”

“Kia là tới nơi khác ai biết.”

Biên Tự quay đầu bình tĩnh một lát, lại quay lại nhìn tới: “Có lúc nào tôi miễn cưỡng em không?”

Lương Dĩ Toàn liếc nhìn anh sắc mặt khó coi, nói thầm: “Trước kia không có, về sau ai biết.”

Biên Tự thở dài một hơi: “Lương Dĩ Toàn, tôi ở trong lòng em…”

Lương Dĩ Toàn không nhịn được phì cười một tiếng.

Biên Tự sửng sốt.

“Chọc anh thôi.” Lương Dĩ Toàn hất hất cằm.

“?”

Lương Dĩ Toàn nghiêm mặt lại: “Không phải anh mới từ Amsterdam bay qua bay lại sao? Chủ nhật lại bay hai chuyến, không biết mệt.”

Biên Tự cúi mắt nhìn chằm chằm Lương Dĩ Toàn, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên: “Em là vì thế mới không muốn đi xa?”

“Ừm.”

Biên Tự chỉ chỉ dưới lầu: “Vậy vừa rồi ở dưới lầu em không nói sớm?”

Lương Dĩ Toàn bĩu môi: “Không phải anh bảo để tôi bắt anh bồi thường sao? Anh được chọc tôi, tôi không thể chọc anh?”

Biên Tự lắc lắc đầu, dò xét cô: “Vậy em chọc ra cái gì thú vị đây?”

“Bộ dáng tức giận của anh với…” Lương Dĩ Toàn chỉ chỉ Peach bên chân, “với Peach giống y đúc.”

Nói xong lập tức mở cửa phòng bảo mẫu ra đi ra ngoài.

Biên Tự giận tái mặt đuổi theo.

Lương Dĩ Toàn bước nhanh chui vào phòng ngủ, không ngại đóng cửa chậm một bước, bị Biên Tự chen từ khe cửa lách vào.

Biên Cạnh chống lưng lên cửa, từ phía sau ôm lấy cô vào trong ngực, giữ thắt lưng của cô cúi đầu: “Lương Dĩ Toàn, em đã mắng tôi giống chó rồi, tôi đây đã có thể thật không làm người rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »