Chương 12

Chạng vạng, nhà ga rộn ràng nhốn nháo một đám người.

Xuyên Bách đang xếp hàng trong đám người, đưa vé xe cho nhân viên kiểm phiếu.

Cậu xuyên qua đám người, tìm được chỗ ngồi của mình, vừa lúc dựa vào cửa sổ.

Đoàn tàu chậm rãi chuyển động, đầu Xuyên Bách hướng ra ngoài cửa sổ.

Chạng vạng khi cậu tỉnh lại, Thương Lục đã không còn ở bên cạnh, ánh chiều tà ngoài cửa sổ xâm nhập vào phòng ngủ.

Trong đầu Xuyên Bách mơ màng hồ đồ, nhưng cậu biết, chính mình cần phải tìm hiểu rõ những việc này.

Chính mình rốt cuộc có phải thiếu gia trong miệng bọn họ hay không, Thương Lục vì sao có thể phá vỡ phong ấn rồi tìm được cậu?

Cậu đứng dậy, phần eo đau nhức, nhịn không được kêu lên một tiếng, cậu nhìn chính mình trong gương, dấu vết đầy người, đều là kiệt tác của Thương Lục.

Cậu chậm rãi mặc quần áo, suy xét thật lâu, vẫn để lại một tờ giấy cho Thương Lục, ngay sau đó xoay người rời đi.

Nhưng kỳ quái chính là, mãi cho đến khi cậu lên xe, cư nhiên không phát sinh chuyện gì.

Cậu dựa vào cửa sổ xe, chậm rãi nhắm mắt lại,

Không biết, lúc này Thương Lục đang ở chỗ nào?

Lúc này Khâu Thiện Minh hoàn toàn thay đổi, biểu tình thống khổ, lại không có cách nào phản kháng.

Thương Lục lúc này đang từ trên cao nhìn xuống Khâu Thiện Minh run rẩy trên mặt đất, mắt đen hắn tràn đầy âm trầm, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười tàn nhẫn.

“Ngươi cùng Tiểu Bách quan hệ rất tốt a.”

Khâu Thiện Minh co rúm lại, run rẩy thanh âm: “Ngài.....Ngài hiểu lầm.....Tôi cùng Xuyên Bách, chẳng qua là bạn bè bình thường.”

“Bạn bè?”

Sắc mặt Khâu Thiện Minh thay đổi: “Không! Không! Là tôi vẫn luôn mặt dày mày dạn quấn lấy Xuyên Bách!”

Thương Lục nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội ấm áp trong tay, trên mặt vẫn mang theo tươi cười.

“Thật đáng tiếc a, cư nhiên không thể giải quyết ngươi.”

Khâu Thiện Minh thống khổ cực kỳ, nếu có thể gã hy vọng Boss trước mặt xử chết gã đi cho rồi.

“Một khi đã vậy, vậy đưa gã qua hình pháp ( trừng phạt dùng trên thể xác) Hi Viên Lâu đi.”

Thương Lục chậm rãi mở miệng, ngữ khí lạnh băng.

Nhóm lệ quỷ ở hai bên sắc mặt tái nhợt, nghe vậy nhẹ nhàng cúi đầu: “Rõ.....Chủ tử.....”

Bọn họ chậm rãi tới gần Khâu Thiện Minh, mà Khâu Thiện Minh chỉ có thể run bần bật trên mặt đất, căn bản không dám làm ra bất luận hành động chống đối gì.

Đệt mẹ! Xuyên Bách đâu mau ra bình ổn oán khí Boss đi aaa!

Gã căn bản không biết, tại sao Boss sẽ thích tên pháo hôi này, càng không biết chính mình chọc Boss lúc nào, gã đây là vô tội!

Gã dùng hết sức lực toàn thân, gửi một tin nhắn cuối cùng ở thế giới này cho Xuyên Bách.

Gã nhận mệnh nhắm mắt lại, tùy ý để những lệ quỷ kia kéo chính mình đi.

Trong mắt Thương Lục thâm thúy, ngọc bội ấm áp trong tay, cực kỳ giống da thịt Xuyên Bách.

Tiểu Bách hiện tại hẳn là tỉnh, nên nhanh trở lại bên em ấy.....

Thân hình hắn chợt lóe, lần thứ hai khôi phục thành bộ dáng Lục tiên sinh ôn tồn lễ độ.

“Tiểu Bách.....? Tiểu Bách, tôi đã trở về a.”

Hắn chậm rãi dạo bước đến phòng ngủ, phía trên giường đệm to không có một bóng người, chăn đơn thượng nếp nhăn thượng có thừa ôn.

Tươi cười trên mặt Thương Lục cứng lại, mắt đen tràn đầy vô thố cùng khẩn trương.

“Tiểu Bách.....Lại chạy đi đâu rồi.....”

Hắn thấp giọng nỉ non, oán niệm quanh người càng trầm trọng, chọc đến quỷ hồn run bần bật.

Tiểu Bách, sao lại không ngoan như vậy?

Chẳng lẽ em muốn chơi trốn tìm sao? Có thể a.

Chẳng qua nếu bị quỷ phát hiện, cần phải chịu trừng phạt nha.

Mắt đen Thương Lục hiện lên gì đó, vừa định rời đi, lại bị một tờ giấy trên bàn hấp dẫn.

Trong mắt hắn hiện ra sự vui vẻ, đầu ngón tay run rẩy cầm lấy tờ giấy.

【 Thương Lục, thực xin lỗi, tôi muốn biết rõ ràng những sự tình trước kia, còn có liên hệ với tôi.....Cùng việc tiểu thiếu gia kia, không cần lo lắng cho tôi, tôi thực nhanh sẽ trở lại. 】

A, quả nhiên là chạy thoát rồi.

Tiểu Bách thật sự không ngoan, nhất định phải trừng phạt.....

Thân ảnh hắn dần dần biến mất, chỉ để lại phòng ngủ trống vắng vẫn còn hơn thở ái muội.

Lúc này Xuyên Bách đang dựa cửa sổ xe mà ngủ gật, không biết tâm lý Thương Lục đang hoạt động rất hồn nhiên, đột nhiên di động trong túi phát ra thanh âm “Tinh tinh” chấn động.

Cậu nhăn mày, móc di động ra, tưởng là tin nhắn rác rưởi, vừa mới chuẩn bị tắt đi, giây tiếp theo lại trừng lớn hai mắt.

Người gửi cư nhiên là Khâu Thiện Minh!

Cậu run rẩy xuống tay, mở di động, đọc tin nhắn Khâu Thiện Minh gửi cho mình.

【 Thi thể Thương Lục ở phòng hoang trước kia, thiêu đốt thi thể, hết thảy sẽ kết thúc. 】

Một câu ngắn ngủn, trong lòng Xuyên Bách nhấc lên sóng lớn, Khâu Thiện Minh cư nhiên cũng biết những việc này!

Nhưng gã không phải đã chết sao?

Chẳng lẽ cuộc gọi 3 giờ sáng lần trước cũng là gã gọi!? Gã vẫn luôn muốn nói cho cậu những việc này sao!

Cậu đã biết thi thể Thương Lục ở chỗ nào, hiện tại chỉ cần dựa theo chỉ dẫn của Khâu Thiện Minh, đốt thi thể thành cát bụi, hết thảy đều sẽ kết thúc.....

Nhưng gương mặt Thương Lục lại hiện lên trong đầu cậu, không vứt đi được, hắn điên cuồng, thứ tình yêu cố chấp đối với cậu, cùng với những ôn nhu....

Cậu cầm lòng không đậu mà vuốt ve nhẫn kim cương, năm tháng dần dần trôi đi, nhưng viên kim cương lại vẫn là bộ dạng trước kia, giống như Thương Lục vậy.

Cậu nhắm mắt lại, đáy lòng đã có đáp án.

******

Xuyên Bách thực nhanh đã tới phòng hoang phụ cận, lúc này sắc trời đã tối, chỉ có ngôi sao lập loè ở chân trời, hôm nay phòng hoang cùng ngày đó không giống nhau.

Cậu cảm giác được phòng hoang phụ cận tựa hồ có luồng áp lực khó có thể miêu tả, bao bọc lấy cậu, không thể thở được.

Cậu hít một hơi dài, trong đầu hiện ra cảnh trong mơ, bước nhanh đi vào phòng hoang sau núi.

Lúc này nơi đó đã mọc đầy cỏ dại, căn bản không nhìn ra được thi thể chôn ở chỗ nào.

Nguyên lai năm đó Thương Lục bị vứt xác ở chỗ này, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng cậu không biết có tư vị gì.

Cậu cắn răng một cái, nắm chặt xẻng trong tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Thi thể khẳng định ở gần đây, cậu nhất định phải tìm được!

Cậu run rẩy xuống tay, cầm lấy xẻng, ở khắp nơi trên sườn núi tìm kiếm thi thể Thương Lục.

Ở chỗ nào......Thương Lục...

Đào đến mặt sau, cậu thật sự không còn sức lực, lòng bàn tay cũng bị mài ra mụn nước.

Cậu đã thất tha thất thểu tìm kiếm, lúc này sau núi tràn đầy bùn đất.

“Cộp!”

Đột nhiên, xẻng tựa hồ chạm vào thứ đồ vật cứng rắn nào đó, Xuyên Bách có thể cảm giác được, đồ vật dưới xẻng không phải hòn đá!

Ánh mắt Xuyên Bách sáng ngời, thở hổn hển đào lên.

Không biết đã đào bao lâu, thể lực rốt cuộc đã chống đỡ hết nổi, ngã xuống hố đất bên cạnh, thở phì phò.

Rốt cuộc.....Rốt cuộc cũng tìm được rồi.....

Cậu vươn cái tay đều là mụn nước, nhẹ nhàng vuốt ve xương cốt trắng trên bùn đất.

Cậu nhẹ nhàng xoa đầu lâu Thương Lục, biểu tình có chút hoảng hốt.

Xuyên Bách thật sự quá mệt mỏi, cậu căn bản không có sức lực làm gì, chậm rãi rũ tay xuống, an tĩnh nằm ở bên cạnh Thương Lục.

Trong hỗn loạn, Xuyên Bách lại bắt đầu nằm trong những cảnh mơ hoang đường.

Cậu lúc này bám vào thân thể tiểu thiếu gia, bốn phía là đường phố ầm ĩ.

“Thiếu gia, chúng ta lần này là trộm trốn ra ngoài, gia chủ sẽ tức giận!”

“Sợ cái gì, có ta ở đây!”

Cậu mặc kệ lời khuyên bảo của gã sai vặt, chạy loạn khắp nơi, đối với bất cứ thứ gì cũng có cảm giác mới mẻ.

“Nghe gì chưa? Hôm nay Thương Lục đứng đầu bảng Hi Viên Lâu lên đài biểu diễn!”

“Chúng ta đi xem náo nhiệt đi, nói không chừng có thể trở thành khách của hắn nha!”

“Như ngươi á? Ngươi không biết người đầu bảng kia ánh mắt rất cao a, con nhà giàu vung tiền như rác, hắn đều khinh thường đấy.”

“Ai cũng vậy thôi, bất quá có thể đi nghe một khúc cũng không tồi, đi đi đi!”

Bên người truyền đến thanh âm nghị luận sôi nổi của hai nam nhân, tiểu thiếu gia tràn đầy tò mò, thế nhưng cũng đi theo bọn họ vào Hi Viên Lâu.

Gã sai vặt mồ hôi đầy đầu, đi theo phía sau cậu, cũng chen vào Hi Viên Lâu.

Trong Hi Viên Lâu chật kín chỗ ngồi, tiểu thiếu gia đến muộn chỉ có thể đứng ở một góc nhỏ, đáng thương vô cùng hướng về trên đài nhìn xung quanh.

Chỉ chốc lát, trên đài vang lên một trận âm thanh, tiện đà truyền đến tiếng ca, thanh âm kia phảng phất như tiếng phượng hoàng, làm tiểu thiếu gia nhất thời ngây dại.

Cậu nhón mũi chân, lướt qua đám người, rốt cuộc cũng thấy được người trên đài.

Người nọ mặc một thân trang phục diễn, khuôn mặt tinh xảo, mắt đen tràn đầy thanh lãnh, tiếng ca từ trong miệng phát ra thật sự như tiếng trời.

Có lẽ là ánh mắt của tiểu thiếu gia quá mức nóng bỏng, ánh mắt hai người va vào nhau.

Tiểu thiếu gia trừng lớn mắt, hai mắt tràn đầy ý cười, cậu ngây ngốc mà phất phất tay với đối phương.

Thương Lục ngẩn người, mắt đen hiện lên một ý cười, khóe miệng gợi lên một mạt cười, chọc đến người xem dưới đài xao động không thôi.

“Thương mỹ nhân cười kia!”

“Nhất định là cười với ta!”

Tiểu thiếu gia vẫn cứ cười ngây ngốc, trên mặt hiện lên mảnh ửng đỏ.

Kết thúc một khúc, tiểu thiếu gia vẫn ngốc ngốc nhìn người trên đài, cho đến khi bị đám người khiêng ra ngoài, đều không có bất luận phản ứng gì.

“Thiếu gia! Thiếu gia! Chúng ta mau trở về thôi!”

Tiểu thiếu gia vẫn si ngốc: “Người nọ là ai? Ta có thể mời hắn vào phủ không?”

Gã sai vặt trừng lớn hai mắt: “Thiếu gia! Gia chủ ghét nhất những người này, ngài ấy tuyệt đối không đồng ý!”

“A.....Chỉ là.....”

“Thiếu gia của ta ơi, ngài mau trở về đi! Gia chủ nếu biết thì sẽ đánh chết nô tài mất!”

Tiểu thiếu gia vẫn bị gã sai vặt lôi kéo, quay đầu lại với ánh mắt lưu luyến không rời hướng về phía Hi Viên Lâu.

.......

Thương Lục kết thúc một khúc, lúc này đang ở hậu trường để thị nữ trang điểm.

“Ngươi có biết, thiếu niên đứng ở góc tường hôm nay, là công tử nhà ai không?”

Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm thanh lãnh.

Thị nữ nghe vậy, kinh ngạc không thôi, tiên sinh sao có thể êm đẹp dò hỏi chuyện người khác như vậy?

“Tiểu công tử kia nhìn rất lạ mặt, bất quá nhìn cách ăn mặc của hắn.....Hẳn là tiểu công tử Xuyên gia trong thành đi?”

“Xuyên gia?”

“Đúng vậy, tiểu công tử Xuyên phủ, nghe nói là Văn Khúc Tinh hạ phàm lịch kiếp, Xuyên gia coi hắn là bảo bối mà nuôi dưỡng, không dễ dàng được gặp người này, nhà bọn họ khác với những nhà phú quý tầm thường, chán ghét người như chúng ta nhất, nô tỳ ở Hi Viên Lâu nhiều năm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người Xuyên gia.”

“Ngươi như thế nào biết được hắn chính là tiểu thiếu gia Xuyên gia?”

Thị nữ kia phụt cười: “Tiên sinh chỉ cần nhìn ngọc bội bên hông hắn là biết, nghe nói khi hắn vừa sinh ra trong tay liền nắm khối ngọc bội kia, lúc ấy ở Dụ Trấn oanh động không nhỏ đâu.”

Thương Lục nghe vậy, mắt đen hiện lên một tia sáng.

“Không biết, nhưng ngươi có biện pháp gì, đưa bức chân dung của ta vào trong tay hắn không?”

Thị nữ trừng lớn mắt, tiên sinh chẳng lẽ là.....?

“Có thì có......Nhưng tiên sinh xác định muốn làm như vậy sao?”

“Ngươi chỉ cần lo mà làm thôi.”

Thị nữ đáp ứng, liền lui xuống.

Thương Lục nhìn chính mình trong gương, tóc đen như thác nước, môi anh đào gợi lên, một đôi mắt đào hoa đều là ôn nhu.

Nguyên lai hắn là tiểu thiếu gia Xuyên gia.....Thật là đáng yêu.

Nếu có thể kết duyên cùng tiểu công tử, thật sự có chết cũng không tiếc.