Chương 4

Mới 16 tuổi cô ấy đã bị đẩy đi lính, nói văn vẻ là vì muốn cô ấy làm rạng danh gia tộc, nhưng trên thực tế là để mặc cô ấy tự sinh tự diệt

Sau đó vì tính cô ấy quá nhút nhát nên luôn bị người ta bắt nạt, cuối cùng con thật sự bị gϊếŧ.

Chuyện của cô ấy thực ra không khác mình là bao, từ nhỏ đã được người đưa ra khỏi cô nhi viện, sau đó bắt đầu chuỗi ngày huấn luyện gian khổ không ngừng nghỉ, cuối cùng trong lúc đi làm nhiệm vụ lại bị người ta gϊếŧ chết.

Chỗ khác biệt duy nhất đó là, trong đội ngũ tham gia huấn luyện, chỉ có Số 1 cô bắt nạt người khác chứ không có ai dám bắt nạt cô cả.

Nhưng vào đúng lúc này, Nhϊếp Nhiên vốn đang nằm trên giường tiếp nhận ký ức của thân thể này đột nhiên rùng mình một cái.

3rực giác mách bảo cho cô biết, có người đang tới gần, hơn nữa bầu không khí xung quanh cũng rất khác thường! Cô vẫn nằm im tại chỗ, có điều cả người dưới chắn đã trở nên cứng đờ.

Thời gian chậm chạp trôi qua, sự im ắng trong phòng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, dần dần, mí mắt cảm nhận được có một bóng đen bao phủ

Cô lập tức siết chặt nắm tay, vận sức chờ phát động, chỉ còn chờ đúng thời cơ để đánh ra một đòn!

Nhưng mà, đột nhiên lại có một âm thanh phá vỡ sự im lìm đáng sợ này.

“Phùng Anh Anh, cậu đứng ở đây làm gì hả?” Bóng đen bao phủ trên mí mắt cô lập tức biến mất

“Lý Kiêu? Tôi..

tôi đến..

tối đến xem cậu ấy có làm sao3không.” Phùng Anh Anh nhìn thấy Lý Kiêu đứng ở cửa thì sợ tới mức nói năng cũng trở nên lắp ba lắp bắp

Tiếng bước chân từ xa dần tới gần

“Chát...” Tiếng tát tai vang dội vang lên, làm cho mọi người ở đây đều giật mình căng thẳng

“Lý Kiêu, thôi bỏ đi, bác sĩ cũng nói là không sao rồi, cậu đừng đánh YY

Cậu ấy cũng không biết đứa nhát gan này lại vô dụng tới mức ấy, còn có thể bị dọa tới chết ngất nữa.” Trần Lạc thấy thế liền nói đỡ cho Phùng Anh Anh.

Lý Kiêu nhìn cô ta, lạnh giọng, “Phùng Anh Anh, cậu coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai đúng không? Có phải tôi đã nói là đừng có gây họa quá mức không hả?” Phùng Anh Anh ôm má, giọng1nói tràn đầy sự ấm ức, “Tôi chỉ dọa nó có một chút thôi, ai mà ngờ nó lại sợ quá, kết quả trượt chân rơi xuống nước chứ?” “Trượt chân rơi xuống nước ư? Cậu tưởng tôi là đồ ngu à! Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chân của cậu ấy không hề có hiện tượng chuột rút gì cả, thế nên chẳng có chuyện trượt chân đuối nước gì đó đâu!” Lời của Lý Kiều làm cho Phùng Anh Anh không nhịn được phải nuốt nước bọt.