Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phùng Anh thấy cô tươi cười khác thường như thế thì kinh ngạc mất ba giây, sau đó lại lạnh lùng cười nhạo: “Khẩu khí của cậu cũng không nhỏ đâu nhỉ, tôi và cậu ư? Có phải hôm trước bị ngâm trong nước lâu quá nên đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi không?”

“Về chuyện đuối nước hôm trước, cách đây mấy hôm giác quan đã tới tìm tôi

Tôi nói tôi không nhớ rõ lắm.” Nhắc tới chuyện đuối nước lần đó, Nhϊếp Nhiên tỏ vẻ nghĩ mà sợ,3cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Quả nhiên, Phùng Anh Anh liền đắc ý: “Thế thì còn được.”

Sau đó cô ta lại ngẩng đầu ưỡn ngực định vượt lên trước chạy tiếp, nhưng một câu sau đó của Nhϊếp Nhiên lại làm cho bước chân cô ta phải khựng lại.

“Có điều, hình như giờ tôi lại hơi nhớ ra rồi.”

Phùng Anh Anh nhíu mày, nhìn cô cảnh giác: “Cậu nói thế là có ý gì?”

Định đi báo cáo hay sao?

Nhϊếp Nhiên nhìn về phía trước không chớp mắt, cũng không nói gì khiến cho Phùng Anh Anh cảm thấy không yên lòng, cô ta cứ có cảm giác Nhϊếp Nhiên trước mắt có gì đó không giống trước đây

Vì thế, cô ta hung tợn nói: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có nghĩ tới việc dùng chuyện này đe dọa tôi!” Nhϊếp Nhiên vẫn không quan tâm như cũ

Phùng Anh Anh gần như nổi giận, cố ý đè thấp giọng, quát lên: “Cậu có nghe hay không hả?”

Vừa dứt lời thì cô ta đột nhiên hét lên rất lớn, “Á!”

Khóe miệng Nhϊếp Nhiên nhất thời cong lên, thời điểm ngã cũng rất đúng lúc.

Cô nhìn Phùng Anh Anh đang gục người dưới đất không đứng dậy nổi, “Ôi trời ơi, cậu đúng là đểnh đoảng thật đấy, giờ mới chạy được có 2km, còn phải chạy 1km nữa mới xong cơ.” Phùng Anh Anh bị đau, ôm chân mình, không khỏi thấp giọng mắng chửi.

Chết tiệt, cô ta quên mất ở mỗi khúc rẽ trên sân thể dục này đều có những hòn đá nhỏ làm chướng ngại vật.

Toi rồi! Hai ngày trước vất vả lắm vết thương trật khớp mới lành lại, giờ ngã một cái đúng lúc làm vết thương cũ tái phát.

“Có chuyện gì thế?” Phương Lượng cũng nhìn thấy tình hình ở bên này, đi tới hỏi

“Báo cáo giáo quan, Phùng Anh Anh không cẩn thận bị treo chân.” Nhϊếp Nhiên nhìn Phùng Anh Anh đang nghiến răng nghiến lợi muốn đứng lên, sau đó lại lớn tiếng nói, “Nhưng mà cậu ấy nói không sao, làm quân nhân, chút khó khăn cỏn con ấy không phải vấn đề, nhất định sẽ hoàn thành 3km đúng giờ, nếu không về đúng giờ sẽ tự phạt thêm 3km nữa ạ!” Phùng Anh Anh ngẩng phắt đầu lên, vừa sợ hãi lại vừa tức tối nhìn cô, “Nhϊếp Nhiên, cậu...”
« Chương TrướcChương Tiếp »