Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Y Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi: “Thật, thật vậy sao? Mẫu thân, Y nhi. . . . . Y nhi có thể đi gặp phụ thân?” “Đương nhiên, đương nhiên!” Mỹ phụ rút tay …
Xem Thêm

Chương 5
CHƯƠNG 5

Bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nó khiến

Tần Sương Kích tràn đầy cảm giác đau lòng. Đến tột cùng là hạng phụ mẫu

nào mà ngược đãi một đứa trẻ như vậy.

Tay theo thói quen choàng qua người tiểu đông tây, Tần Sương Kích thấp giọng nói: “Ta không phải cha ngươi.”

Hắn nguyên ý là muốn kêu đứa nhỏ thoải mái, không cần sợ. Hắn không phải cha nương

của nó, tự nhiên

sẽ không đánh nó. Nào biết tiểu đông tây nghe hắn nói đầu tiên là ngẩn ra, hai mắt thật to trát trát rồi toàn thân mới run rẩy không ngừng, sợ hãi, cấp thiết giải thích: “Y nhi. . . . . Y nhi biết sai rồi. . . . . Phụ thân đừng tức giận. . . . . Y nhi nhớ rõ tuyệt đối không ở trước mặt người ngoài nói mình là con cha, nương. . . . . Y nhi, Y nhi nhớ rõ. . . . . Cha. . . . . Phụ thân đừng tức giận. . . . . Y nhi không để cho phụ thân mất nặt. . . . .”

Tiểu đông tây gấp đến độ thở hổn hển tựa hồ không thể nói liền mạch, âm điệu đứt quãng nức nở: “Cha. . . . . Phụ thân. . . . . Y nhi sau này không gọi cha. . . . . Phụ thân. . . . . Đừng. . . . . không cần

Y nhi.”

Thân thể nho nhỏ vùi ở ngực hắn nức nở

đến toàn thân phát run, lại cắn răng không dám khóc ra nước mắt, bộ dáng khiến người xem không đành lòng. Tần Sương Kích thật vất vả mới nghe rõ, tiểu đông tây giống như bập bẹ trĩ ngữ, lời nói không rõ ràng lại hay

há miệng thở dốc; hắn sợ chính mình nói lời phủ nhận dẫn tới tiểu đông tây càng thêm kích động nên chỉ có thể oán hận kéo nó áp vào ngực, trong lòng thầm thở dài: đến cuối cùng nên làm sao mới tốt, nên lo liệu sao đây?

Y Ân ở trong lòng phụ thân vừa sợ lại vừa hốt hoảng. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm cho phụ thân tức giận rồi! Mỗi lần Y nhi không ngoan khiến

mẫu thân tức giận người cũng nói như thế, tức giận lâu ngày có đánh Y nhi cũng không hết giận.

Phụ thân đã tức giận, thực tức giận! Y Ân cảm giác được, chính mình càng nói năng nhỏ nhẹ cẩn thận

thì phụ thân tức giận lại càng thịnh. Thực hiển nhiên phụ thân chán ghét lời nói của mình. Phải làm sao, phải làm sao mới tốt đây?

Y nhi. . . . . Y nhi hảo dốt nát, tại sao muốn nói? Biết rõ phụ mẫu không thích Y nhi nói chuyện mà còn sợ hãi nói không ngừng. Thực dốt nát, bị phụ thân chán ghét sau này sẽ không ai muốn Y nhi.

Y nhi nằm trong lòng phụ thân liều mạng tự trách. Phụ thân trên người hảo ấm, chính là Y nhi sau này không được ôm phụ thân nữa. Nghĩ vậy nhịn không được lại muốn khóc, nhưng

sợ phụ thân càng thêm chán ghét nên

đành cố

nhẫn nhịn không dám cho nước mắt rơi xuống.

Y Ân đâu biết mình giấu không được suy nghĩ trong lòng, bộ dáng đáng thương toàn bộ dừng trong mắt nam nhân trong khi nó đang cố gắng vùi vào ngực phụ thân, sợ sau này quên mất mùi của người.

Đột nhiên bị đẩy ra làm

Y Ân thất kinh, biết phụ thân tức giận nhưng vẫn rất nhanh nắm chặt áo không chịu thả, lại nghe phụ thân lạnh lùng nói: “Cho ngươi ăn, buông tay.” Ngữ khí lạnh như băng nhưng lại cực ôn nhu đem Y Ân chuyển qua trên giường.

“Y nhi. . . . . Cùng nhau. . . . .” Y Ân theo đứng dậy khẽ động vết thương ở hậu đình lập tức kêu thét lên.

Nam nhân nhanh chóng vói tay vào chăn bông ấn nhẹ thắt lưng Y Ân, đợi nó nhích lại gần liền xoa đầu thấp giọng nói: “Chờ đó, đừng nhúc nhích.”

Y Ân không dám cử động nữa, ngoan ngoãn nằm trên giường. Nghĩ đến chuyện

phát sinh đêm đó,

trong lòng nó

tuyệt không biết oán giận mà chỉ thấy ngọt ngào.

Lần đầu tiên có người ôm Y nhi, đã lâu rồi chưa từng có ai, cho dù đau cũng không sao Y nhi vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Vui vẻ vô cùng.

Thêm Bình Luận