Chương 180: Co được dãn được

Edit: Phạmnhi

Cảnh Vân Chiêu cũng không nghĩ tới ông cụ Đường lại coi trọng Hạng Cẩn như thế, thế mà lại để cho cháu trai bảo bối của mình đến đón.

Đường Tử Hoa ngồi kế bên người lái xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Cảnh Vân Chiêu một chút, cô hình như không bị ảnh hưởng của mùa hè, màu da như cũ trắng noãn, mà dưới nhiệt độ nóng nảy này, nàng mang một khuôn mặt có chút lạnh nhạt luôn có thể làm cho tâm trang người ta bình tĩnh mấy phần.

"Dì Hạng, chuyện ly dị ông sẽ giúp dì xử lý, đến lúc đó dì chỉ cần ra mặt là được." Đường Tử Hoa có chút yếu đuối nói.

Nước da bây giờ của cậu thật ra không khác người thường lắm, nhưng dù sao nội tình không tốt lắm, còn phải tiếp tục nuôi.

Hạng Cẩn có chút khẩn trương: "Cám ơn."

Lúc ấy cô ta cũng quá gấp, thật ra cũng không nghĩ đến ông cụ Đường sẽ giúp vội, dù sao trước kia cha có quan hệ tốt với ông cụ Đường, nhưng trải qua đã nhiều năm như vậy.

"Dì khách khí rồi, ông nói rồi, người ngài phải cảm tạ là Cảnh Vân Chiêu, nếu như không phải là cô ấy, nhà họ Đường

cũng sẽ không biết dì ở đây Hoa Trữ huyện bị khổ nhiều như vậy, đúng rồi, ông nhờ tôi mua cho dì một phòng ốc, dì tạm thời ở tạm, nếu sau này muốn trở về Ninh thị nói với tôi một tiếng, một lần nữa tôi chọn một chỗ cho." Đường Tử Hoa tiến lùi có độ, nói tới nói lui như người trưởng thành.

Cảnh Vân Chiêu cũng không có chú ý tới, vẻ mặt Đường Tử Hoa lúc này hơi cứng ngắc.

Gần đây ông thấy thân thể cậu càng ngày càng tốt, luôn ở trước mặt cậu không ngừng tán dương Cảnh Vân Chiêu, làm hại cậu bây giờ nhìn Cảnh Vân Chiêu đều cảm thấy nể phục kính sợ, luôn cảm thấy mình nên thành thục ổn định một chút.

Cho nên mới vừa nói một ít lời nói xong, Đường Tử Hoa nhân cơ hội lại cẩn thận liếc cô một cái, phát hiện ánh mắt Cảnh Vân Chiêu đang trôi dạt bên ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.

Bị Cảnh Vân Chiêu trị bệnh lâu như vậy, không ít nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, để cho cậu mỗi lần nhìn thấy cô đều có loại cảm giác như gặp trưởng bối, nhưng rõ ràng Cảnh Vân Chiêu là bạn cùng lứa tuổi với cậu, cũng quá kỳ quái!

Đường Tử Hoa một đường đưa Hạng Cẩn đi an trí trong phòng, thập toàn thập mĩ.

Tần Chí Học bên kia, bể đầu sứt trán.

Hạng Cẩn chạy, bà cụ không ai lo, Tần Chí Học không có cách khác, vội vàng mời hàng xóm giúp một tay, người khác vừa nhìn thấy hắn chán ghét mẹ mình đều ghét bỏ, dĩ nhiên là không vui, chỉ là Tần Chí Học có tiền, lúc này liền móc ra mấy tờ tiền mặt, lúc này mới đem bà cụ an trí thỏa đáng.

Chỉ là xử lý vấn đề bên ngoài sao có thể được? Bà cụ ăn, mặc, ở, đi, mọi thứ cũng phải quan tâm, còn có bệnh này, cũng cần phải trị.

Suy nghĩ tỉ mỉ, Tần Chí Học đem bà cụ mang về Ninh thị, nơi đó có bảo mẫu, có thể tiết kiệm cho hắn rất nhiều chuyện.

Nhưng trên thực tế, cuộc sống đau khổ giờ mới bắt đầu.

Ba ngày sau đó, Tần Chí Học được biết một sự thật kinh người!

Có người thấy hắn nhờ vả xung quanh vấp phải trắc trở, cuối cùng cho hắn một lời khuyên, vừa mở miệng, hẳn là yêu cầu hắn đem Hạng Cẩn tìm trở về!

Tần Chí Học đã sớm đoán được chuyện này liên quan đến Hạng Cẩn, nhưng vẫn có chút không chịu nổi, vội vàng cẩn thận hỏi, thế mới biết, thì ra cha vợ đã chết của mình lại là bạn tốt của ông cụ Đường!

Lúc này, Tần Chí Học biết mình hoàn toàn xong rồi.

Coi như hắn cầu xin toàn bộ các đại nhân vật trong thành phố Ninh, cũng không thể thay đổi kết cục công ty mình phải phá sản!

Làm thế nào?! Chẳng lẽ phải tìm Hạng Cẩn?

Đại trượng phu co được dãn được, nhận được tin ngày đó, Tần Chí Học rối rắm về sau, hay là tôn nghiêm và trong công ty lựa chọn cái sau, từ Ninh thị đi suốt đêm trở lại, nhưng Hạng Cẩn ở địa phương nào hắn căn bản không rõ ràng, sau khi hỏi thăm an ninh và hàng xóm mấy lần, chỉ biết tiểu nha đầu đi chung một chỗ với vợ mình tiểu nha đầu là một bác sĩ mang cháu gái tới, về phần người bác sĩ kia tại huyện Hoa Ninh hết sức nổi tiếng.

Tần Chí Học phản ứng cực nhanh, những năm này đã luyện thành da mặt dày, trời vừa sáng, liền xông thẳng tới bệnh viện huyện.