Chương 14

Editor: Mê Mê

Chiếc xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công chầm chậm dừng lại trước cửa cung.

Sau khi phu xe đưa bài tử xác nhận thân phận cho thị vệ gác cổng

thì

mẹ con Kiều thị mới được

đi

tiếp.

Giang Diệu vươn tay vén mành xe, ngẩng đầu

nhỏ

ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Kiều thị nhìn con

gái

như vậy

thì

cười

nói: “ Diệu Diệu, lát nữa vào trong

không

được phép chạy loạn, có biết

không

nào?”. Trong cung cấm có rất nhiều quy củ lễ nghi cũng

không

giống như ở nhà, Giang Diệu từ

nhỏ

đến giờ chưa vào cung lần nào nên Kiều thị có chút lo lắng, cho dù ở Trấn Quốc Công phủ, bé con có nghịch ngợm thế nào

thì

cũng chẳng ai la mắng, nhưng khi tiến cung

thì

lại khác.

“ Vâng, con biết rồi ạ!”. Giang Diệu gật đầu đồng ý, tràn ngập khắp khuôn mặt bánh bao là nụ cười vui vẻ. Trước đây thân thể của nàng vô cùng yếu ớt, lại luôn mang vẻ mặt lạnh lùng,

không

thích mỉm cười,

một

chút cũng

không

có bộ dáng của

một

tiểu nữ hài vô ưu vô lo. Nhưng bây giờ nghiêng đầu ngẩng mặt, Giang Diệu đều mỉm cười với đối phương, cộng thêm vào việc nàng mặc

một

bộ trang phục đẹp đẽ hơn thường ngày, nụ cười

trênkhuôn mặt xinh đẹp ấy lại càng khiến nhiều người

yêu

mến.

Kiều thị ngắm nhìn đôi mắt trong veo của khuê nữ, sâu trong ánh mắt

không

tránh được tia sững sờ. Dung mạo của nữ nhi bảo bối, ngày sau còn sợ rằng

sẽ

đẹp hơn nàng rất nhiều.

Kiều thị rất thích làm đẹp, nên bản thân luôn nghĩ rằng càng trưởng thành càng đẹp mới là tốt nhất, nhưng cũng may mắn trượng phu mà nàng phó thác cả cuộc đời vừa là biểu ca vừa là thanh mai trúc mã nên bản tính của phu quân nàng hiểu rất



ràng,

không

sợ lấy nhầm loại nam nhân trọng sắc lăng nhăng. Kiều thị lại nhìn con

gái

càng lớn càng xinh đẹp

thì

có chút lo lắng, nhưng lại cảm thấy nỗi lo của mình có hơi sớm, Diệu Diệu mới có sáu tuổi, còn lâu lắm mới tính đến chuyện dựng vợ gả chồng, nàng lại tự giễu cười cợt.

một

cơn gió từ cửa sổ thổi vào, Kiều thị áp tay lên gò má của Giang Diệu, cảm nhận nhiệt độ làn da của nữ nhi có hơi lạnh

thì

liền kéo nàng vào trong lòng mình.

Giang Diệu cũng ngoan ngoãn ngồi trong lòng của mẫu thân, đôi mắt to chớp chớp, đôi lông mi dài như cánh quạt rũ, rung rinh càng thêm thập phần khả ái. Nếu như tính ở đời này,

thì

đây là lần đầu nàng được tiến cung, nhưng ở đời trước, nàng

đã

đến nơi đây rồi.

Xe ngựa

đi

thêm được

một

đoạn nữa

thì

buộc phải dừng lại, Kiều thị và Giang Diệu cùng nhau xuống xe, được nô tỳ trong cung dẫn đường

đi

đến Ngọc Thọ đài – nơi Trang phi dùng để tổ chức sinh nhật cho Thập Nhất hoàng tử và Cửu công chúa ngày hôm nay.

Ngày hè rực rỡ, Ngọc Thọ đài được xây dựng ở giữa

một

hồ nước, mặt hồ được từng cơn gió

nhẹ

thổi qua gợn lên vài tia sóng lăn tăn, màu nước trong xanh cùng với những bông hoa sen hồng

đang

đua nhau khoe sắc, hấp dẫn mọi ánh nhìn. Hoàng cung xưa nay, khắp mọi nơi đều được chạm trỗ vô cùng mỹ lệ và phức tạp, rồng phượng trùng trùng điệp điệp để chứng tỏ uy nghiêm của Hoàng gia, nhưng Ngọc Thọ đài vươn mình sừng sững giữa hồ nước xanh biếc lại giống như



thôn nữ duyên dáng đứng giữa những mỹ nhân thoa son trát phấn, ăn diện muôn màu muôn vẻ. Nét đẹp tự nhiên đơn giản nhưng lại

không

kém phần thanh nhã thoát tục, mặt nước hồ lại trong veo như mặt gương, gió

nhẹ

làm từng cành sen đung đưa qua lại, soi bóng xuống mặt hồ, khung cảnh tuyệt vời của Ngọc Thọ đài dường như xua tan

đi

hết mọi cái nóng của ngày hè oi bức, làm tâm trạng con người thêm phần dễ chịu và thoải mái.

Kiều thị

trên

đường

đi

đến nơi thiết yến

thì

cũng

không

ngạc nhiên khi gặp mặt

một

vài vị phu nhân thế gia, áo váy lụa là khoe sắc, châu báu ngọc ngà sáng loáng. Cho dù là ai, bình thường có đơn giản đến mức nào

thì

khi tiến cung cũng ăn diện vô cùng lộng lẫy,

một

phần là khoe

sự

bề thế của gia tộc,

một

phần cũng chính là chút tâm tư

nhỏ

muốn mình là người đẹp nhất trong đám nữ nhân. Cũng đều là phụ nữ, nên Kiều thị nhìn các nàng cũng mỉm cười thân thiện chào hỏi.

Giang Diệu tuổi

nhỏ

lại

không

thường tham gia các buổi tiệc quý tộc, nên nàng

không

biết ai. Nhưng từ trí nhớ lúc trước, lại nghe vài cuộc trao đổi của mẫu thân và các nàng ấy, Giang Diệu cùng

âm

thầm đoán được thân phận của

một

vài vị phu nhân.

Ví như vị phu nhân mặc trang phục màu xanh lam, mặt tròn, mắt xếch

đang

đứng trước mặt Giang Diệu bây giờ chính là thê tử của Lại Bộ Thị Lang Cao Sầm – Hồ thị.

Hồ thị nhìn thấy Kiều thị

thì

tỏ ra vô cùng vui mừng, lôi lôi kéo kéo hỏi thăm sức khỏe, ngữ điệu cứ như là tỷ muội ruột thịt lâu ngày

không

gặp.

Hồ thị

đang

trò chuyện cùng với Kiều thị

thì

đột nhiên nhìn thấy bé

gái

đang

túm chặt gấu váy của Kiều thị, mở

một

đôi mắt to trong suốt như pha lê nhìn nàng, Hồ thị có phần ngạc nhiên, nghe

nói

ái nữ của Giang Chính Mậu gầy nhom ốm yếu, bệnh nặng quanh năm, tại sao lại có được dáng vẻ khỏe mạnh cùng gương mặt phấn điêu ngọc mài như vậy. Hồ thị khen ngợi Giang Diệu vài câu,

đang

lúc

nói

chuyện

thì

bỗng đôi mắt nàng ta lại nhìn chằm chằm vào vị phu nhân

đang

đi

tới, ánh mắt

không

che giấu được

sự

vui sướиɠ khi có người gặp họa.

“ Muội nhìn kìa, Huệ muội muội cũng đến rồi, hai tỷ muội

không

phải là hẹn nhau đấy chứ?”. Giọng

nói

có vẻ trêu ghẹo nhưng đôi mắt của Hồ thị lại

âm

thầm đánh giá sắc mặt của Kiều thị.

Kiều thị làm sao

không

biết chút tâm tư ấu trĩ của Hồ thị, nên nàng vẫn dùng

một

gương mặt xinh đẹp lạnh tanh quay người nhìn vị phu nhân vận

mộtthân y phục mà hồng phấn, búi

một

kiểu sơ đọa kế

đang

dừng lại cạnh mình.

Vị Huệ muội muội trong lời

nói

của Hồ thị chính là vợ cả của đích tôn phủ Khánh Quốc Công – Lam Nhu Huệ, và cũng là biểu muội của Kiều thị.

Kiều thị xinh đẹp, mỹ danh

đã

vang xa khắp cả Vọng thành,

không

ai

không

biết. Lan thị từ

nhỏ

đã

lấy Kiều thị làm mục tiêu phấn đầu, mọi chuyện nàng ta đều cố ý so đo với Kiều thị, lúc nào cũng muốn mình dành phần hơn. Lúc trước, khi Kiều thị vừa mới lên kiệu hoa gả cho trưởng tử Trấn Quốc Công phủ, thành nương tử của Giang Chính Mậu

thì

Lan thị cũng liền đáp ứng lời cầu thân của trưởng tử phủ Khánh Quốc Công. Hai biểu tỷ muội,

mộttrước

một

sau đều gả vào phủ Quốc công uy danh hiển hách.

Kiều thị vào cửa đến năm thứ hai liền sinh

một

lúc ba đứa con trai, còn Lan thị có phần gian nan hơn, kết hôn

đã

bốn năm cũng chỉ được

một

khuê nữ. Con

gái

của Lan thị tên là Lương Thanh Huyên, hôm nay cũng được mẫu thân dắt đến hoàng cung dự tiệc.

Luận về nhan sắc, Lan thị

không

thể bằng Kiều thị, nhưng Lan thị cũng sở hữu

một

gương mặt thanh tú hơn hẳn so với các phu nhân nhà quyền quý khác, vì vậy nàng ta sinh ra Lương Thanh Huyên, dù

hiện

giờ chỉ mới là

một

tiểu



nương bảy tám tuổi, nhưng khuôn mặt cũng

đã

rất xinh đẹp đáng

yêu, ai gặp cũng thích.

Tính cách của Lương Thanh Huyên dịu dàng hơn rất nhiều so với mẫu thân của nàng. Lúc này

đang

thấy Kiều thị nắm tay của Giang Diệu

thì

liền nhìn Giang Diệu mỉm cười rất thân mật, sau đó nàng cúi đầu với Kiều thị gọi

một

tiếng “ A di”, rồi mới

nói

với Giang Diệu: “ Biểu muội hình như mập lên nhiều so với trước đây phải

không?”.

Giang Diệu nhìn Lương Thanh Huyên

không

khỏi nhớ đến

một

Lương Thanh Huyên khác ở kiếp trước của nàng. Lương Thanh Huyên si luyến nhị ca của nàng nhưng cuối cùng lại phải cam chịu gả cho

một

người mà mình

không

yêu, sau hai năm lập gia đình, có lẽ vì qua u sầu mà qua đời.

Bởi vì quan hệ của mẫu thân và Lan thị

không

tốt, cho nên nàng

không

qua lại nhiều với Lương Thanh Huyên, nhưng tính tình của Lương Thanh Huyên lại rất tốt, luôn đối xử với nàng như muội muội trong nhà, lúc nghe được tin Lương Thanh Huyên qua đời, trong lòng nàng cũng rất khó chịu. Mới vài hôm trước đây, Lương Thanh Huyên bị sẩy thai nên nàng cũng sang thăm hỏi, nhìn gương mặt vốn lung linh khả ái bây giờ lại như tờ giấy trắng, nhu nhược yếu ớt khiến nàng

không

khỏi buồn lòng. Đến khi đó nàng mới biết,

thật

ra biểu tỷ

đã

thầm mến mộ nhị ca của nàng từ lâu nhưng Lan thị biết tin con

gái

yêu

quý con trai của Kiều thị

thì

lại

không

đồng ý, mà lập tức đem tỷ ấy gả cho người

không

yêu, mau chóng dập tắt

đi

ý tưởng với nhị ca.

Giang Diệu

đang

miên man trong suy nghĩ của riêng mình nên

không

để ý đến Lương Thanh Huyên

đang

nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu. Ánh mắt của Giang Diệu chạm đến ánh mắt trong veo như nước hồ của Lương Thanh Huyên, mới sực hồi thần, thân mật gọi: “ Huyên biểu tỷ”. Bé

gái

với khuôn mặt tròn như bánh bào, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn lúc cười rộ lên liền khiến mọi vật như bừng sáng.

Lan thị nhìn Giang Diệu xinh đẹp

không

khỏi nhíu mày, lại lạnh nhạt liếc mắt nhìn Kiều thị

một

cái, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó liền nắm tay Lương Thanh Huyên

đi

vào trong,

một

lời cũng

không

nói.

Nhìn tình cảnh của hai tỷ muội Kiều thị, Hồ thị

không

khỏi che miệng cười, nụ cười vô cùng dối trá: “ Huệ muội muội cũng

thật

là, hai muội dù sao cũng là họ hàng của nhau, lại cũng

đã

có hài tử, vậy mà tính tình muội ấy vẫn chẳng khác gì lúc còn trẻ, vẫn luôn muốn tính toán so đo”.Ngoài miệng

thì

có vẻ như bất mãn vì thái độ của Lan thị thay cho kiều thị, nhưng trong lòng Hồ thị lại vui sướиɠ

không

thôi. Hồ thị, Kiều thị, Lan thị từ lúc còn là thiếu nữ

đã

hình thành

một

vòng luẩn quẩn, cũng chẳng phải vòng tròn

yêu

đương ba người gì, mà lại là

sự

ghen tuông luôn muốn so đo về gia thế, dung mạo, thậm chí ngay cả nhà chồng sau này của nữ nhân. Cũng bởi vì vậy, mặt ngoài cả ba tùy rằng trông có vẻ thân thiết nhưng bên trong

thì

ai cũng chẳng vừa mắt ai, chỉ có Lan thị là tính tình bộc trực, liền công khai chán ghét Kiều thị, còn Hồ thị

thì

vẫn luôn là bộ dáng hiền lành dịu lương nhưng lại là

một

phụ nhân đυ.c nước béo cò, dối trá cực điểm. Hồ thị luận về tất cả đều

không

bằng hai biểu tỷ muội Kiều thị, nên nàng ta vẫn ước gì hai người bọn hó cứ đấu tranh đến ngươi sống ta chết, càng làm ra nhiều tiếng xấu

thì

càng tốt, để nàng làm ngư ông đắc lợi đứng ở

một

bên là được rồi.

Kiều thị là

một

người thẳng tính, nên cũng chẳng muốn

nói

gì với Hồ thị gian dối này.

Hồ thị thấy Kiều thị

không

thèm tiếp lời mình

thì

gương mặt

đang

nở nụ cười liền cứng ngắc,

không

biết nên

nói

gì tiếp theo, trong lòng lại đem Kiều thị ra mắng

một

trận cho bỏ tức. Nhìn Kiều thị từ

nhỏ

đã



một

tài nữ xuất sắc, thân thế lại hiển hách, con nhà quý tộc, lại đến lúc gả chồng cũng lại lấy được

một

nam nhân quyền quý sủng thê như mạng, Hồ thị

không

bằng Kiều thị, nên trong lòng

không

hề vui vẻ, điều đó cũng

không

phải là bây giờ mới bộc lộ. Kiều thị vốn

đã

biết tính cách của Hồ thị từ lâu nên cũng chẳng muốn quan hệ nhiều.

Gật đầu

một

cái tỏ vẻ chào hỏi, Kiều thị cũng vội dắt Giang Diệu và tỳ nữ vào Ngọc Thọ đài.

Trong những đình viện xây xung quanh hồ,

đã



không

ít những tiểu



nương

đang

tập trung thành từng nhóm

nhỏ

cùng nhau chơi đùa, trông rất vui vẻ. Kiều thị dừng bước, nhìn thấy nữ nhi ngoan

đang

nằm trong l*иg ngực của mình

đang

mở

một

đôi mắt to tròn long lanh ngắm nhìn

thì

đau lòng vô cùng. Kiều thị lại nghĩ rằng dù sao Trang phi cũng chưa đến, ngồi trong đình viện toàn là các vị phụ nhân

đã

đứng tuổi, Giang Diệu còn bé hẳn là

không

muốn những cuộc chuyện trò vô vị ấy

thì

liền hỏi: “ Diệu Diệu có muốn

đi

chơi

không?”.

Giang Diệu nhìn đám trẻ con

đang

chơi đùa, mặc dù trong từng ấy người

thì

nàng cũng chỉ nhận ra mỗi mình Hoắc Tuyền, nhưng vẫn gật đầu với mẫu thân: “ Nương, con có thể tự

đi

chơi sao?”. Tuy rằng chuyện lần trước

đã

giải quyết ổn thõa, nhưng Giang Diệu vẫn muốn nghe tin tức của Trần Ngưng Chỉ, xem

hiện

giờ nàng ấy như thế nào rồi? Có bị Thái thị phát

hiện

hay

không?

Kiều thị mỉm cười gật đầu, đặt Giang Diệu xuống đất, sau đó lại dặn dò hai nha hoàn phải trông chừng khuê nữ cho cẩn thận. Hôm nay tiến cung, Kiều thị vẫn

không

mang theo nha hoàn thϊếp thân của Giang Diệu. Ngọc Trác và Phỉ Thúy mặc dù chăm sóc Giang Diệu rất chu đáo, tận tâm tận lực nhưng dù sao cũng chưa được vào cung lần nào, sợ các nàng ấy

không

quen thuộc với lễ nghi cung đình lại làm ra chuyện xấu mặt nên Kiều thị chỉ dẫn theo Mai Lan Cúc Trúc, là bốn nha hoàn thân thuộc hầu hạ bên cạnh Kiều thị.

Hiểu Mai cùng Hiểu Lan

đi

theo Giang Diệu còn Hiểu Trúc cùng Hiểu Cúc

thì

theo Kiều thị vào đình trong.

Hiểu Mai là

một

nha hoàn có chút võ công nên Kiều thị để nàng ấy

đi

cùng Giang Diệu

thì

cũng yên tâm hơn, dù sao khuê nữ cũng chỉ là tiểu nha đầu, mặc dù trầm tính nhưng đôi khi cũng

sẽ

có chút hiếu động với những thứ mới lạ, tiểu hài tử ham chơi nếu có chút tổn thương nào

thì

Kiều thị cũng rất đau lòng.

Kiều thị nhìn nữ nhi bảo bối

đang

bước đến chỗ các tiểu



nương

thì

mỉm cười hài lòng. Thời điểm nàng

đang

định tiến vào đình trong

thì

bất chợt nhìn thấy

một

vị thiếu niên thân mặc

một

bộ cẩm bào màu xanh lục, bên hông đeo

một

ngọc bội màu trắng

đang

ngồi lẻ loi bên bàn đá, tại góc khuất nhất của Ngọc Thọ đài.

Thiếu niên ấy có mặt khuôn mặt ngọc thụ lâm phong, tuấn tú nhã nhặn, làn da trơn bóng,

đang

ngồi dưới những giàn cây nho

đang

mùa trổ quả. Ánh mặt trời vàng óng chiếu lên những tán lá khuất của giàn

nhỏ, lại xen qua những kẻ lá hở, tung tăng nhảy múa

trên

nền áo màu xanh lục,

một

phong cảnh đẹp như tranh vẽ,

một

bức họa giữa người và thiên nhiên, trợ hứng cho nhau lại càng thêm phần mỹ lệ. Kiều thị vốn là

một

người

yêu

thích cái đẹp, nên nhìn khung cảnh ấy lại

không

khỏi ngẩn người, cố gắng dừng chân lâu

một

chút để ngắm nhìn thêm vài lần, trong lòng lại

không

nhịn được mà khen lấy khen để. Mà vừa vặn thiếu niên này lạ là ân nhân cứu mạng của nữ nhi bảo bối nên Kiều thị càng nhìn lại càng thấy vừa mắt, trong đầu đảo qua những gương mặt của các chàng trai trẻ trong Vọng thành, so ra

thì

cũng chẳng có ai vừa có khí chất lại vừa tuấn mỹ như Lục Lưu thế tử.

Kiều thị cũng hiểu được đạo ý tri ân báo đáp, định bụng

sẽ

qua

nói

tiếng cảm ơn với Lục Lưu, nhưng tình hình bây giờ có chút

không

tiện, sợ rằng các vị phu nhân

đang

ngồi trong viện lại được dịp soi mói bàn tán Trấn Quốc Công phủ muốn làm thân với Tuyên Vương phủ nên Kiều thị đành thôi. Nàng liền thu hồi ánh mắt, xoay người bước vào đình, nghĩ rằng ngày sau vẫn còn dài, ít hôm nữa lại cảm tạ cũng chẳng muộn.

Bên ngoài đình, các tiểu



nương

đang

chụm đầu nhau để xem mọt chú cún con.

Chú cún này có

một

bộ lông trắng như tuyết, thân hình lại béo ú núc ních toàn mỡ, hai cái mông khi di chuyển cứ lắc qua lắc lại trông rất đáng

yêu, lại thêm chú ta có

một

đôi con ngươi đen láy ướt sũng nước, nên những tiểu hài tử

yêu

thích cũng là điều bình thường.

Nhưng Giang Diệu trời sinh bản tính

đã

không

thích chó mèo, nên nhìn chú cún này cũng chẳng hề có tí cảm tình, nàng chỉ giơ tay lôi kéo ống tay áo của Hoắc Tuyền, gọi to: “ Tuyển tỷ tỷ”.

Hoắc Tuyền

đang

hứng thú nhìn chú cún nằm dài

trên

mặt đất chải lông

thì

nghe thấy

một

giọng

nói

trẻ con nhu hòa mềm mại, liền ngẩn đầu. Nàng trông thấy gương mặt bánh bao đáng

yêu

của Giang Diệu

thì

trợn to hai mắt tỏ vẻ

không

tin, lại ngắm trái ngắm phải đánh giá

một

phen, sau đó mới cười to, vươn hai tay ngắn ngủn véo

nhẹ

lên đôi má của Giang Diệu: “ Béo lên

không

ít đó nha!”.

Giang Diệu mỉm cười. Bây giờ khuôn mặt của nàng tròn tròn, so với

một

khuôn mặt hốc hác yếu ớt

thì

đáng

yêu

hơn rất nhiều. Giang Diệu lôi kéo Hoắc Tuyền

đi

sang

một

bên

không

có người, mới dám hỏi về

sự

tình của Trần Ngưng Chỉ. Biết được Thái thị vẫn chưa phát

hiện

ra Trần Ngưng Chỉ

nói

dối, lại trải qua

một

chuyện kinh tâm động phách như vậy

thì

yêu

thương con

gái

càng nhiều

thì

liền thở phảo

nhẹ

nhõm. Mọi chuyện

đã

được giải quyết viên mãn, ai cũng có

một

kết quả tốt, Giang Diệu rất vui mừng.

Hoắc Tuyền vẫn còn muốn ngắm cún nên kéo Giang Diệu cùng

đi, nhưng Giang Diệu lại lắc đầu: “ Tỷ

đi

đi, muội

không

thích nó lắm”.

Hoắc Tuyền cho rằng Giang Diệu sợ chó nhưng lại sĩ diện nên mới

nói

không

thích, cứ coi như nàng đại nhân đại lượng nên

không

có vạch trần Giang Diệu, Hoắc Tuyền chỉ cười cười rồi dặn dò: “ Vậy muội ở đây chờ tỷ

một

chút, tỷ đến chơi với nó

một

tí rồi

sẽ

quay lại ngay”.

Giang Diệu thấy nét mặt đại nhân

không

thèm chấp tiểu nhân của Hoắc Tuyền mà bật cười,

nói: “ Vâng, tỷ

đi

đi”.

Hoắc Tuyền vui vẻ nhảy chân sáo đến chỗ mấy tiểu



nương

đang

chụm đầu.

Giang Diệu đứng yên xem xét cảnh vật xung quanh, lại vô tình nhìn thấy

một

thiếu niên

đang

ngồi bên bàn đá.

Người bên ngoài đều túm năm tụm ba, bàn luận đủ mọi chuyện

trên

trời dưới đất, riêng chỉ có mình

hắn



dơn ngồi

một

chỗ vắng nhất, nhưng cho dù có cố tránh né mọi người như thế nào

thì

với diện mạo xuất chúng ấy, Lục Lưu cũng khó lòng có thể

không

khiến mọi người chú ý.

Giang Diệu thoáng nhìn qua

hắn, lại

không

hẹn mà gặp đúng lúc ánh mắt của Lục Lưu lại nhìn về phía này. Hai ánh nhìn chạm nhau, thoáng chút ngơ ngẩn, lại cứ thể đối diện mà chẳng ai chịu quay đầu

đi.

Giang Diệu là

một

người hiểu lễ, hơn nữa bây giờ tuổi vẫn còn

nhỏ, chẳng ai thèm so đó với trẻ con chuyện nam nữ cấm kị liền mạnh dạn

đi

tới chỗ

hắn.

Nàng nghiêng đầu

nhỏ, suy nghĩ

một

chút nên gọi như thế nào cho hợp, sau đó mới ngọt ngào kêu

một

tiếng: “ Lục ca ca”.

“ Ừ…”. Lục Lưu cũng gật đầu tỏ vẻ

đã

biết, nhưng đôi mắt

không

nhiễm bụi trần lại

không

nhịn được mà đánh giá bé con

đang

đứng trước mặt

hắn.

Giang Diệu thấy

hắn

nhìn mình thẫn thờ mà cảm thấy rất kì quái, đôi mi dài chớp vài cái, lại vươn bàn tay mũm mĩm lên sờ mặt mình như phản xạ tự nhiên, xem có dính bụi bẩn hay

không.

Lục Lưu nhìn hành động của Giang Diệu

thì

mới phát

hiện

bản thân có chút thất thố nhưng lại

không

hề tỏ ra ngượng ngùng như những vị công tử khác, giả vờ ho khan đỏ mặt. Lục Lưu nổi tiếng mặt lạnh lại càng có những động tác quá khích hơn nữa, lần này

hắn

không

chỉ nhìn tiểu



nương nhà người ta đến ngẩn người mà còn trực tiếp vươn ngón tay thon dài chọc vào đôi má phấn nộn của Giang Diệu, chọc

một

cái rồi lại

một

cái nữa.

Gương mặt tuấn tú lại càng

không

biết xấu hổ mà nở

một

nụ cười có chút…lưu manh.

Mềm mềm lại nộn nộn, cứ như chọt

một

cái

thì

nước

sẽ

chảy ra ngay, Lục Lưu suy nghĩ như vậy

thì

liền

không

khách khí mà chọc vào má



nương nhà người ta thêm vài cái nữa.

Giang Diệu nhíu mày, tự ái cá nhân bị nam nhân trêu ghẹo nổi lên liền lùi về sau vài bước, tránh khỏi móng sói của Lục Lưu.

Nàng tự biết mình mập, cũng

không

cần

một

nam tử xa lạ như

hắn

nhắc nhở đâu.

Thấy tiểu oa nhi đáng

yêu

tránh khỏi tay mình, Lục Lưu mất

đi

cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay truyền về nhất thời cau mày

không

vui, ánh mắt liền lạnh

đi

vài phần,

không

còn vẻ hững hờ như lúc đầu.

Giang Diệu biết Lục Lưu cũng

không

phải là loại công tử ôn nhu hòa ái, nhưng trong những lúc vô tình chạm mặt

thì

hắn

luôn nhìn nàng bằng ánh mắt ôn hòa thân thiện, bây giờ lại bất ngờ cảm nhận được ý lạnh trong ánh nhìn của

hắn, Giang Diệu

không

khỏi có chút bị dọa dẫm. Nhưng chỉ sau

mộtkhắc, ánh mắt của Lục Lưu lại nhanh chóng khôi phục như ban đầu,

một

đôi mắt nhìn thế gian bằng vẻ xa cách, cứ như những gì vừa xảy ra chỉ là do ảo giác của Giang Diệu.

Nếu

không

phải Giang Diệu

đã

trọng sinh,

đã

biết những thành công vang dội sau này của Lục Lưu, có lẽ nàng cũng

sẽ

ngây thơ như những tiểu

cônương khác, nghĩ rằng đây chỉ là

một

thiếu niên ôn hòa vô hại.

thật

không

thể ngờ, Lục Lưu lại đáng sợ và biết cách giấu mình đến thế.

đang

trong lúc Giang Diệu lại thả hồn phách lên mây, Lục Lưu chân dài

đã

đem nàng bế lên

trên

ghế ngồi cạnh

hắn.

Hiểu Mai và Hiểu Lan đứng bên cạnh chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

Lục Lưu thấy bé con ngoan ngoãn ngồi yên

thì

liền nhặt lấy

một

quả táo đỏ mọng tươi rói đựng

trên

đĩa đưa cho nàng,

nói: “ Ăn

đi!”.

Giang Diệu rất thích ăn táo, tuy rằng

không

hề đói bụng nhưng suy nghĩ việc ngồi

không

ở đây có chút vô vị

thì

liền giơ tay tiếp nhận, khóe miệng còn treo

một

nụ cười đáng

yêu: “ Cảm tạ Lục ca ca”.

Lục Lưu nhìn thấy nụ cười của nàng, tâm tình tự nhiên lại vô cùng thoải mái, khi nàng cười, cả ngũ quan dường như cũng cười theo, trông

thật

dễ thương.

Giang Diệu nâng quả táo bên môi, há cái miệng bé xinh cắn

một

cái. Táo này vừa giòn lại vừa ngọt, nước lại rất nhiều, trời mùa hè được ăn loại quả này

thật

thích.

“ Đường ca, sao huynh lại ở đây?”.

Nghe được

âm

thanh trong vắt của con

gái, Giang Diệu

đang

cầm quả táo liền quay đầu lại nhìn. Thấy

một

tiểu



nương ước chừng chín mười tuổi, vận

một

bộ cung phục màu đỏ như lửa, còn thêu những tán hoa rơi trông

thật

lộng lẫy. Tiểu



nương đó cũng rất xinh đẹp, chỉ là giữa đôi lông mày có chút

anh

khí của nam nhân, lại có tiếng cười sang sảng thẳng thắng, khiến người ta

không

khỏi sinh ra chút bất ngờ.

Vị này chính là Cửu công chúa Lục Dục Tú, sau này Cảnh Huệ đế lên ngôi

thì

tấn phong nàng làm Minh Hà Trưởng công chúa.

Cửu công chúa

đang

đi

dạo

thì

nhìn thấy vị đường ca

đang

ngồiở đây, lại có thêm

một



gái

trắng nõn đáng

yêu

đang

gặm táo ở bên

thì

con ngươi liền lóe sáng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nàng cười cười, vươn tay nhéo nhéo gương mặt bánh bao của Giang Diệu, sau đó lại hướng ánh nhìn về phía Lục Lưu, dò hỏi: “ Ngươi là ai? Sao trước giờ ta chưa từng thấy?”.Câu hỏi là dành cho Giang Diệu, nhưng ý tứ của Cửu công chúa lại muốn Lục Lưu trả lời.

Lục Lưu liếc nàng

một

cái,

không

nói

gì, sau đó lại vẫy tay bào Lục Hà

đang

đứng phía sau đưa cho

hắn

một

cái hộp

nhỏ. Nhận lấy cái hộp từ thủ vệ, Lục Lưu cũng

không

thèm nhìn mà tiện tay quăng nó cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa động tác nhanh nhẹn, liền bắt được.

Nàng cúi đầu mở hộp quà ra, nhìn cài cung tên

nhỏ

đựng trong đó liền nhíu mày,

không

chút khách khí bày tỏ

sự

chán ghét, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lục Lưu: “ Ai, muội

nói

cho huynh biết, dù sao cũng phải đưa lễ vật cho có chút giống quà sinh nhật chứ”.

Lục Lưu lại giương mắt nhìn Cửu công chúa, mở môi mỏng: “

không

muốn?”.

Cửu công chúa lại vội vàng: “ Muốn muốn muốn, sao lại

không

muốn được!”. Cửu công chúa từ trước đến nay đều xem Lục Lưu như huynh trưởng trong nhà nên đối với

hắn

thì

tôn trọng chỉ có thêm. Nàng biết tính cách của Lục Lưu nên vẫn

không

trông mong gì vào lễ vật của

hắn, cũng may là còn có quà, cứ như những lần trước có thấy Lục Lưu mang cái gì đến đâu. Cửu công chúa mỉm cười nhận lấy, lại

nói: “ Chờ lúc nữa A Hằng đến đây, muội

sẽ

nói

đệ ấy đến tìm huynh”.

nói

xong lại

không

quên nhéo nhéo gương mặt của Giang Diệu, còn

không

quên chiếm tiện nghi mà hôn lên mặt bánh bao

một

cái: “ Tiểu muội muội

thật

đáng

yêu”.

Giang Diệu vẫn còn ngơ ngác nhìn bóng lưng của Cửu công chúa, bỗng nhiên có chút giật mình nhớ lại, tẩu tẩu tương lai

đã

từng

nói

với nàng, vị Cửu công chúa này, tính cách rất khác so với mọi người.

Giang Diệu vừa nhớ lại chuyện xưa, vừa gặm táo

trên

tay, bỗng

một

tiếng “ rắc” vang lên, Giang Diệu lập tức nhíu mày.

âm

thanh ấy rất

nhỏ

nên Lục Lưu ngồi bên cạnh

không

có nghe thấy, nhưng nhìn khuôn mặt bé

nhỏ

đang

vui vẻ lại nhíu mày

thì

không

khỏi nghi ngờ, nhàn hạt hỏi: “ Sao vậy?”.

hắn

nhìn Giang Diệu

không

trả lời

thì

đoạt lấy quả táo trong tay nàng, nhìn thịt táo trắng nõn lại lưu

một

vệt máu

thì

khuôn mày

đang

cau lại mới giãn ra, bắt lấy cằm nàng, khiến cho nàng há miệng cho

hắn

xem.

Nhìn vị trí cái răng cửa mới trước đó còn yên lành nay

đã

trống toang

thì

gương mặt vốn đóng băng ngàn năm của Lục Lưu đột nhiên nổi lên chút nét cười.

Đôi lông mày

nhỏ

của Giang Diệu càng nhíu chặt hơn, thấy Lục Lưu nhìn nàng cười cười

thì

lại càng ảo não, Giang Diệu khẽ cúi đầu, giơ tay định sờ vào vị trí răng cửa.

-----------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn

nói:

Giang gia Diệu Diệu: Bị gãy mất cái răng cửa, lại còn thảm hại đến mức gãy ngay trước mặt lão công tương lai, mà lại càng xui xẻo đến mức là do tham ăn mà ra. Bị lão công chê cười ròng rã

một

ngày, nhân gia biết làm sao >.<.

Lục gia Lục thúc thúc:

một

lần sinh cho lão công ba đứa con

đi, rồi tha hồ đè đầu cưỡi cổ

hắn. Hắc Hắc >o<

Giang gia Diệu Diệu: Vô sỉ =.=