Chương 2: Cứu mỹ nhân

Ba thiếu niên

đi

vào là ca ca ruột của Giang Diệu.

đi

đằng trước là thiếu niên

một

thân cẩm bào gấm xanh thêu hoa cũng là tam ca Giang Thừa Ngạn, tuổi

nhỏ

nhất.

Tuy là

nhỏ

tuổi nhất nhưng ba huynh đệ cũng tuổi tác

không

khác là mấy.

Ba ca ca của nàng là tam bào thai, sinh ra hơn kém nhau khoảng nửa canh giờ, cho nên diện mạo giống nhau như đúc. Khi còn bé ba huynh đệ giống như từ

một

khuân đúc ra, béo gầy cao thấp y như nhau, vì để tránh nhận nhầm nên thường mặc y phục

đi

giày khác màu sắc. Nhưng mà khi trưởng thành dung mạo cùng khí chất vẫn có chút khác biệt, ít ra người thân cận bên cạnh tuyệt đối

sẽ

không

nhận nhầm.

Đại ca Giang Thừa Nhượng thành thục, ổn trọng, có dáng vẻ của huynh trưởng. Nhị ca Giang Thừa Hứa

nói

năng thận trọng, bình thường rất ít

nói, là người thông tuệ*

nhất. Còn về tam ca Giang Thừa Ngạn, từ trước đến nay rất hoạt bát lại nghịch ngợm, lúc nào cũng thích khoe khoang, khiến cho người khác

không

thể

không

lo lắng.

*Thông tuệ: thông minh, trí tuệ

Ba huynh đệ mặc dù tính cách khác nhau, nhưng đều giống nhau

một

điểm là vô cùng

yêu

thương che chở muội muội. Nếu có người dám bắt nạt muội muội tiểu bảo bối của bọn

hắn

thì

ngay lập tức ba huynh đệ

sẽ

vây tròn lại, nhìn xung quanh là mấy gương mặt giống nhau như đúc dù chưa làm gì nhưng với khí thế kia cũng đủ đem người khác sợ tới mức tè ra quần. Như thế hỏi có ai dám bắt nạt Giang Diệu???

Giang Diệu nhìn ba vị ca ca của mình chợt nhớ tới kiếp trước.

Nếu các ca ca biết được nàng bị người ta hại chết,

không

biết

sẽ

làm ra chuyện gì đó điên khùng.

Cũng may nàng có thể sống lại.

Tam ca

đi

đến cái bàn,

một

tay chống xuống bàn,

một

tay kia vò đầu

nhỏ

của Giang Diệu, càng vò càng thấy vui vẻ. Nhìn muội muội xinh đẹp đáng

yêu

Giang Thừa Ngạn bỗng cảm thấy tự hào, đây chính là tiểu bảo bối của nhà

hắn.

Giang Thừa Ngạn cúi đầu nhìn, nhíu mày

nói: "Diệu Diệu tại sao lại ngồi đây viết chữ? Muội còn

nhỏ

hơn nữa lại thông minh nếu lại chịu khó nữa

thì

tiểu



nương nhà khác phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ muốn lớn lên

đi

làm nữ Trạng nguyên sao? Muội dù sao cũng phải lưu lại cho người khác con đường sống chứ." Ở trong lòng Giang Thừa Ngạn, muội muội của mình lúc nào cũng đều xinh đẹp nhất, thông minh nhất.

Giang Diệu nghe tam ca ba hoa

không

nhịn được cười. Tiểu



nương ngày thường xinh đẹp như hoa mặc dù có hơi chút tái nhợt, nhưng lại có ánh mắt trong trẻo, sáng ngời, mười phần linh khí, đúng là tuyệt sắc.

Nhưng mà đại ca Giang Thừa Nhượng lại

không

đồng ý với lời

nói

của đệ đệ.

hắn

tiến lên từng bước

nói: "Diệu Diệu của chúng ta tuổi còn

nhỏ



đã

có quyết tâm như thế, tương lai nếu luyện được

một

tay chữ tốt

thì

chẳng khác gì dệt hoa

trên

gấm. Bản thân ngươi bình thường

không

đọc sách

thì

thôi, nhưng cũng đừng dạy hư Diệu Diệu."

Đại ca

nói

chuyện luôn ổn trọng, mặc dù chỉ là

một

thiếu niên mười

một

tuổi nhưng có thể thấy

trênngười

hắn

có bóng dáng của phụ thân Giang Chính Mậu.

Nghe xong lời

nói

của đại ca, trong lòng Giang Thừa Ngạn rất bất mãn. Giang Thừa Ngạn ghét nhất là đọc sách, đây chính là

sự

thật.

hắn

lộ ra gương mặt trắng nõn tuấn tú có chút suy sụp, nhất thời cảm thấy

không

thoải mái. Vị tiểu tổ tông này vốn có tính hẹp hòi thù dai, nên ngày thường ngoài Giang Diệu ra, cả nhà lớn bé đều

không

dám trêu chọc

hắn.

Giang Diệu

đã

sớm có thói quen nhìn đại ca và tam ca đấu võ mồm. Dù sao mỗi lần cũng là đại ca nhượng bộ, ai bảo

hắn

là huynh trưởng, trong tên lại có chữ "Nhượng*". Hơn nữa huynh đệ với nhau càng ầm ĩ tình cảm càng tốt.

*Nhượng: nhường nhịn

Giang Diệu lúc này mới cười nhìn về phía nhị ca Giang Thừa Hứa cách xa mình nhất.

Ba vị ca ca của nàng tuy có dung mạo cực kỳ giống nhau, nhưng nhị ca trông vẫn giống với phụ thân nhất, bình thường cũng chỉ có

một

mình

hắn

dám cùng phụ thân đối nghịch.

Nhị ca ngày thường nét mặt

không

có biểu cảm, trầm mặc ít

nói. Nhưng

trên

thực tế lại thông minh, sáng suốt hơn người, mọi chuyện đều nằm trong bàn tay

hắn. Chẳng qua trong chuyện hôn nhân lại gặp nhiều trắc trở.

Giang Diệu tỉ mỉ nhớ lại, nhớ tới hôn

sự

kiếp trước của nhị ca cũng có chút đau lòng. Kiếp này, Chuyện thành thân của nhị ca nàng

sẽ

cố gắng giúp sức.

thật

ra cũng

không

cần nàng giúp gì nhiều, nhị ca vốn thông minh, chỉ cần nàng nhắc nhở đôi chút

thì

tuyệt đối

sẽ

không

giống như kiếp trước,

sẽ

không

bỏ lỡ

một

mối nhân duyên tốt.

Giang Thừa Ngạn thấy tiểu bảo bối chỉ nhìn Giang Thừa Hứa

thì

cảm thấy

không

vui.

hắn

đưa gương mặt tiến tới gần Giang Diệu, đôi môi giống như cánh hoa hồng phấn hơi hơi cong lên, nhíu mi bất mãn

nói: "Nét mặt nhị ca như đầu gỗ, bộ dạng có gì đẹp. Diệu Diệu muội nhìn ta

đi, tam ca của muội mới là người đẹp nhất."

Giang Diệu cười khẽ

một

tiếng, lại ko nhịn được phải bật cười.

Nhìn muội muội cười, gương mặt Giang Thừa Hứa vốn

không

có biểu cảm giờ cũng lộ ra nét mặt dịu dàng.

Mà lúc này sau khi Tạ Nhân từ chỗ Giang Diệu

đi

ra liền trở về Thanh Thư viện của Tạ di nương,

Tạ di nương tuy chỉ là thϊếp nhưng đồ dùng được bày biện trong viện dù

không

tính là quá nổi bật nhưng cũng đẹp đẽ tinh xảo. Đem so với vợ cả tam gia là Thích thị

thì

chỉ hơn chứ

không

kém. Thích thị bề ngoài xinh đẹp, lại xuất thân danh môn, nhưng tam gia lại chỉ thích nữ nhân mang dáng vẻ nhược liễu phù phong*

như Tạ di nương.

*Nhược liễu phù phong được trích trong Hồng Lâu Mộng để miêu tả Lâm Đại Ngọc

"Nhàn tĩnh tự kiều hoa chiếu thủy, hành động như nhược liễu phù phong"

Nhã nhặn trầm tĩnh như hoa chiếu

trên

mặt nước, dáng vẻ yểu điệu như cành liễu trước gió.

Tạ di nương ngồi

trên

ghế, xoa bóp thắt lưng. Đêm hôm qua nàng cùng tam gia triền miên

trên

tháp, tam gia vừa làm vừa giở trò xấu bắt nàng đồng ý thực

hiện

một

vài động tác, Tạ di nương da mặt mỏng sao có thể chịu được tam gia trêu đùa như vậy, đành nhanh chóng đáp ứng.

Lúc này thấy tiểu muội muội Tạ Nhân tiến vào,

trên

gương mặt thanh lệ của Tạ di nương mới

hiện

lên nụ cười, liền sai nha hoàn thϊếp thân Thanh Nha

đi

xuống phòng bếp

nhỏ

bảo người làm điểm tâm đem lên.

Tạ Nhân hơi cau mày, nét mặt có phần ủy khuất.

Tạ di nương cầm lấy tay muội muội, nhìn gương mặt nàng đau lòng

nói: "Làm sao vậy?"

Tạ Nhân mặc dù

đã

bảy tuổi nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là tiểu hài tử. Trước đó phụ mẫu đều mất,

hiện

nay chỉ có

một

tỷ tỷ để dựa vào. Cho nên trước mặt tỷ tỷ

không

che dấu điều gì.

Nàng thoáng nâng tầm mắt, đôi mắt to rưng rưng ánh nước nhìn Tạ di nương

nói: "Tỷ tỷ, Giang

cônương

không

chịu để ý đến muội. Mới vừa rồi muội

đi

tìm nàng chơi, đợi nàng nửa canh giờ nhưng nàng lại

không

chịu gặp muội."

Tạ di nương bất đắc dĩ, bế Tạ Nhân lên cho nàng ngồi

trên

đùi mình, rồi

nói: "Thân thể Giang



nương yếu nhược, lần trước lại rơi xuống nước, đương nhiên là

không

thể cùng muội chơi đùa, chờ thêm vài ngày lại

đi

tìm nàng, được

không?"

Hơn nữa Giang Diệu là ai? phủ Trấn quốc công liên tục có mười đứa cháu trai, Trấn quốc công cùng lão thái thái trông ngóng hồi lâu mới có được

một

đứa cháu

gái. Cho dù Tạ di nương có tam gia che chở cũng

không

dám đắc tội với vị đại tiểu thư này.

Tạ Nhân mặc dù tuổi

nhỏ

nhưng cũng hiểu đạo lý. Nàng khép môi lại, nước trong suốt rơi xuống, hai tay đan lại, trông

thật

đáng thương, ủy khuất

nói: "Nhân nhi biết, chúng ta

không

đắc tội nổi Giang

cônương. Nhưng mà tỷ tỷ, muội cảm thấy Giang



nương làm sao có thể tốt lên được. Muội nghe người ta

nói, nàng thường hay ngã bệnh, có thể sống

không

quá vài năm nữa."

"Nhân nhi!" Tạ di nương nghiêm nghị

nói. Thần sắc có chút kinh hoảng,

một

tay che lại cái miệng

nhỏnhắn của Tạ Nhân, nhìn đôi mắt to ngập nước của Tạ Nhân, giọng điệu mới dịu

đi

vài phần: "Lời này là ai dạy muội

nói? Về sau

không

được

nói

những lời lung tung như thế."

Chuyện Giang Diệu ốm yếu trong phủ Trấn quốc công là chuyện mọi người đều biết, đoản mệnh cũng chuyện bình thường. Nhưng nếu ai dám

nói

chữ "Chết" đừng

nói

là đại phòng đương gia Giang Chính Mậu cùng Kiều thị tức giận, người đầu tiên

không

tha chính là quốc công gia.

Nghe Tạ di nương

nói

xong, Tạ nhân dù cảm thấy ủy khuất

thì

cũng chỉ có thể ngậm miệng im lặng.

Tạ Nhân lau nước mắt, dựa người vào trong l*иg ngực của tỷ tỷ nghĩ, ngày thường Giang Diệu mặc y phục hay đeo trang sức đều hết sức quý giá, tinh xảo. Còn có những thứ nàng chưa bao giờ thấy qua.

Giang Diệu bệnh tật sống

không

được bao lâu nữa, mặc đẹp như vậy, đeo trang sức tốt như vậy cũng có tác dụng gì đâu? Nếu nàng là Giang Diệu, so với nàng ta khẳng định mọi người

sẽ

thích nàng hơn.

__________________________________

Giang Diệu cùng ba vị ca ca mới

nói

được vài câu, Kiều thị

đã

dẫn người tới đây đẻ thăm nữ nhi.

Kiều thị chậm dãi

đi

đến.

Lọt vào tầm mắt Giang Diệu đầu tiên là

một

đôi giày gấm thêu hoa phù dung bằng chỉ vàng, sau đó là

một

thân y phục dệt kim thêu hoa hồng màu đỏ.

trên

búi tóc mang trâm châu ngọc đung đưa theo từng bước chân. Đôi mắt long lanh tựa nước hồ mùa thu, long mi dài cong vυ"t, môi đỏ thắm như chu sa,

mộtnụ cười hay

một

cái nhăn mày cũng có thể lộ ra dáng vẻ duyên dáng,

yêu

kiều.

thật

là mỹ nhân có

mộtkhông

hai.

Ba huynh đệ nhìn thấy mẫu thân đến, lập tức đứng dậy ngay ngắn, chỉnh tề, sống lưng thẳng tắp. Tinh thần sáng lạn đồng thanh hô: "Nương"

Giang Diệu nhìn thấy thế nén cười, cái đầu

nhỏ

nghiêng sang, cũng

nhỏ

giọng hô: "Nương"

Kiều thị nhìn ba nhi tử gật đầu, liền nhìn sắc mặt nữ nhi bảo bối. Gương mặt

nhỏ

nhắn tuy có hơi tái nhợt nhưng so với ngày trước

đã

tốt hơn nhiều.

Kiều thị ngồi xuống đem nữ như ôm vào trong lòng, cầm hai tay

nhỏ

bé trắng nõn mềm mềm, l*иg mày giãn ra,

nói: "Có lạnh

không?"

Giang Diệu dựa vào lòng Kiều thị, nhu thuận

nói: "Nếu nữ nhi lạnh

sẽ

kêu Ngọc Trác tỷ tỷ mang y phục tới thêm."

nhỏ

như vậy

đã

hiểu chuyện nên Kiều thị cũng có chút yên lòng.

Kiều thị ôm nữ nhi, nhìn về phía nhi tử

không

nghe lời Giang Thừa Ngạn

nói: "Vẫn là Diệu nhi ngoan,con nhìn chính mình xem,

không

thể khiến cho người khác bớt lo. Trần phu tử

đang

ở cùng với phụ thân con, buổi tối con

sẽ

được ăn đòn tới no."

Hôm nay ở học đường Giang Thừa Ngạn chống đối Trần phu tử, khiến Trần phu tử hết sức tức giận liền đến đây tìm Giang Chính Mậu để cáo trạng.

Giang Thừa Ngạn sợ nhất là phụ thân của mình, liền vội vàng tỏ vẻ tội nghiệp nhìn về phía Kiều thị cầu xin tha thứ.

Kiều thị

không

để ý,

nói: "Hôm nay trước mặt phu tử

không

phải con rất kiêu ngạo đó sao?"

Giang Thừa Ngạn lộ vẻ ủy khuất, cong môi lên, trông đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu nhìn Giang Diệu xin giúp đỡ: "Diệu Diệu, muội vì ca ca

nói

giúp vài câu

đi

mà"

Giang Diệu cười khanh khách,

một

đôi mắt trong suốt mang theo thanh

âm

non nớt

nói: "Tam ca yên tâm, nếu phụ thân dám đánh ca, nương

sẽ

là người đầu tiên bảo vệ ca."

Trong ba huynh đệ, người nghịch ngợm nhất là Giang Thừa Ngạn. Kiều thị

trên

thực tế là người mạnh miệng nhưng lòng mềm. Trước đấy trừ Giang Thừa Ngạn, hai người còn lại rất nhu thuận, mà Giang Thừa Ngạn ngoài mẫu thân ra cũng

không

cho ai ôm.

một

lần khi

hắn

còn bé

đã

tè lên người phụ thân rồi liền chạy

đi

trên

mặt còn nở nụ cười đắc ý. Làm cho Giang Chính Mậu tức giận, cho nên mỗi ngày khi về nhà Giang Chính Mậu đều tìm nhi tử để giáo huấn. Nhưng lần nào Kiều thị cũng đều che chở khiến cho Giang Chính Mậu

không

thể làm gì được tên tiểu nhi tử hư hỏng kia.

Giang Thừa Ngạn nở nụ cười: "Vẫn là Diệu Diệu thông minh nhất"

Kiều thị vừa nghe chợt nhíu mày. Nữ nhi đúng là rất thông minh, nhưng nàng lại hy vọng nữ nhi của mình ngu dốt

một

chút mà có thân thể khỏe mạnh,

Nhớ tới hai tháng trước kia ở Tuyên vương phủ mà Kiều thị kinh hồn táng đảm.

Kiều thị ôm nữ nhi, hai tay sít chặt nghĩ mới thấy may mắn

nói: " Chuyện lần trước may mà có Đại công tử Tuyên vương phủ, bằng

không

Diệu nhi của chúng ta...."

Giang Diệu cau mày.

Đại công tử của Tuyên vương phủ trong lời

nói

của Kiều thị chính là vị hôn phu kiếp trước của nàng Lục Hành Châu. Khi nàng sáu tuổi trong lúc cãi nhau cùng La An quận chúa của Tuyên vương phủ nổi tiếng là điêu ngoa, hống hách, ngang ngược

đã

vô ý bị quận chúa đẩy xuống hồ sen, thiếu chút nữa

thì

chết. Sau đó nàng mất

đi

tri giác, lúc tỉnh dậy thấy bản thân

đã

trở lại phủ Trấn quốc công. Mặc dù giữ lại được cái mạng

nhỏ

nhưng phải nằm tĩnh dưỡng

thật

lâu

trên

giường.

Nghe phụ mẫu cùng với các ca ca

nói

lúc ấy chính là Lục Hành Châu

đã

cứu nàng.

Nàng trước giờ cửa lớn

không

ra cửa

nhỏ

không

bước nhưng từ lúc Lục Hành Châu cứu nàng

thì

về sau nàng cùng với

hắn

đã

dạo chơi nhiều nơi. Ba vị ca ca đều cảm kích

hắn

đã

cứu nàng cho nên đối đãi với

hắn

như huynh đệ trong nhà.

Sau này, nàng dần dần trưởng thành, tới tuổi cập kê đương nhiên là

sẽ

cùng với thanh mai trúc nhã từ

nhỏ

Lục Hành Châu định hôn.

Nhưng trong chuyện tình cảm nàng lại chậm chạp hơn so với các tiểu



nương cùng tuổi khác. Nàng

không

cảm thấy tư vị của ái tình. Đối với vị hôn phu Lục Hành Châu này nàng

không

có nảy sinh tỉnh cảm nam nữ, chỉ là từ

nhỏ

đã

cùng nhau lớn lên cho nên coi

hắn

như biểu ca.

Lục Hành Châu là cháu trai của Tuyên vương, còn phụ thân

hắn

là con trai cả của Tuyên vương và sườn phi, nay cưới cháu

gái

độc nhất của Trấn quốc công đây quả là mối hôn nhân môn đăng hậu đối.

Lục Hành Châu là người tao nhã, lễ độ nàng gả cho

hắn

không

gì là

không

tốt.

Nhưng mà

một

tháng trước khi nàng và

hắn

thành thân, chuyện tư tình của

hắn

với Tạ Nhân

khôngkhéo bị nàng biết được.

Nàng đối với Lục Hành Châu cũng

không

có tình cảm

yêu

đương cho nên cũng

không

cảm thấy quá kích động, nhưng tức giận

thì

đương nhiên là có. Nàng nghe được trong lúc Lục Hành Châu và Tạ Nhân

đangkhanh khanh ta ta, đưa tình

ẩn

ý vô tình lộ ra mới biết được người năm đó cứu nàng lên

không

phải là

hắn.

Nếu

hắn

không

thích nàng có thể

không

tới cửa cầu hôn, nhưng khi cùng với nàng định thân rồi lại

đibày tỏ tình cảm với nữ tử khác. Rốt cuộc

thì

nàng gặp phải chuyện xui xẻo gì vậy?

Việc hôn nhân này hủy bỏ cũng

không

sao. Nhưng mà Tạ Nhân

thật

đúng là kẻ độc ác.

Lúc tâm tình nàng bị kích động khiến bệnh cũ lại tái phát, nàng liền lôi ra bình thuốc vẫn mang theo

trên

người vậy mà Tạ Nhân lại cố tình đánh nghiêng tay nàng làm thuốc trong lọ rơi mất. Khi đó Lục Hành Châu cũng ở đó

hắn

nhặt viên thuốc lên vốn định đưa cho nàng. Nhưng lúc này Tạ Nhân lại

nóinếu như hôm nay nàng

không

chết

thì

người phủ Trấn quốc công

sẽ

không

tha cho bọn họ. Lục Hành Châu nghe vậy nhẫn tâm đem viên thuốc kia vứt bỏ.

Suy nghĩ hồi lâu, Giang Diệu mới nhìn sang Kiều thị, nàng mở to hai mắt sáng rực

nói: "Nương, ngày ấy người cứu nữ nhi lên

không

phải là Lục đại công tử"

Kiều thị ngẩn người nhìn về phía nữ nhi, khi thấy đôi mắt to ngập nước lập tức kinh ngạc hỏi: "Diệu nhi, con vừa

nói

cái gì?"

Giang Diệu trong lòng cười châm biếm, khi đó nàng mất

đi

tri giác tất nhiên là

không



chuyện gì xảy ra, nhưng mà chuyện này là chính miệng Lục Hành Châu

nói

với Tạ Nhân, chắc chắn

không

thể sai được.

Ngày ấy người cứu nàng

không

phải đại công tử Tuyên Vương phủ mà là Thế tử Tuyên vương phủ Lục Lưu, cũng chính là tam thúc của Lục Hành Châu.