Chương 185-2: Phiên ngoại Nhị ca – Kim Nguyệt

Tiết Kim Nguyệt tâm tư đơn giản, cũng thành

thật

không

để cho Nhị biểu ca giúp nàng lau nước mũi,đầu ngẩng lên chu miệng

nhỏ

nhắn giơ tay đoạt lấy khăn tay của Giang Thừa Hứa, hơi nghiêng người

đi, dùng sức lau mũi.

Mặc dù lau, nhưng phía

trên

còn dính

một

chút. Nàng nhíu mày, đôi tai liền đỏ lên, cũng

không

trả cho

hắn

cái khăn bị nàng làm bẩn,hơi cúi đầu

nói: "Sáng mia ta

sẽ

trả cho ngươi

một

cái khăn mới." Vốn là muốn

nói

sẽ

giặt sạch, nhưng Tiết Kim Nguyệt

không

được tự nhiên, vẫn cảm thấy đưa

hắn

một

cái khăn mới

thì

tốt hơn.

Giang Thừa Hứa cúi đầu nhìn chóp mũi đỏ rực của tiểu biểu muội trước mặt, thản nhiên

nói: "Ừ, thêu

một

chút hoa văn đơn giản là được."

Hả?

Tiết Kim Nguyệt nghe xong, còn chưa kịp phản ứng,nhìn chăm chú nam nhân tuấn tú vô song trước mặt này,đột nhiên lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: Ai thèm thêu cho

hắn! Nhớ đến lúc nãy

hắn

hôn nàng, Tiết Kim Nguyệt

không

biết đối xử với

hắn

như thế nào, khuôn mặt

nhỏ

nhắn nghiêm lại

nói: "Ta về trước."

Dường như sợ

hắn

lại ôm nàng như lúc nãy, Tiết Kim Nguyệt nhanh chân bỏ chạy giống như

một

con thỏ

nhỏ. Trở về phòng trọ,đôi mắt đỏ của Tiết Kim Nguyệt trùng hợp bị Giang Diệu nhìn thấy. Xưa này chuyện gì Tiết Kim Nguyệt cũng

nói

với Giang Diệu,nay bị nàng nhìn thấy,tất nhiên

không

có lừa nàng,thành

thật

nói

ra mọi việc.Nhưng dù sao Giang Diệu cũng là thân muội muội,

không

thể

không

nóitốt cho Giang Thừa Hứa,đối với Giang diệu

đang

không

ngừng

nói

lời có ích cho Giang Thừ Hứa,trong lòng Tiết Kim Nguyệt càng cảm thấy oan ức, ――

hắn

hôn nàng, còn muốn nàng gả cho

hắn, sao có chuyện dễ dàng như vậy?

Chẳng qua là ――

Nghĩ đến Nhị biểu ca ít

nói

kia, Tiết Kim Nguyệt oan ức mấp máy môi. Thái độ vừa rồi của

hắn, chỉ là ghét bỏ nàng ngốc,

không

hiểu



người,

không

nhìn được tâm tư của Kỳ biểu ca mà thôi... Ngoại trừ ghét bỏ nàng,

không



một

chút ý tứ

sẽ

chịu trách nhiệm với nàng. Đúng vậy,ba vị biểu ca của trấn quốc công phủ đều là nhân trung long phượng, văn võ song toàn đấy, nàng biết

rõ, có

không

ít

cônương vừa ý vị Giang nhị công tử hào hoa phong nhã, thành thục ổn trọng này...

Nhị biểu ca xuất chúng như vậy, dù muốn lấy thê tử, chắc chắn cũng là tiểu thư khuê các hiền lương thục đức, mới

không

phải như nàng đầu óc hồ đồ ngốc nghếch. Tiết Kim Nguyệt vốn có chút mặc cảm, nghĩ đến thái độ hôm nay của Giang Thừa Hứa, trong nội tâm càng chắc chắn, liền

nói

với Giang Diệu: "... Ta

không

muốn gả cho Nhị biểu ca, chuyện này

không

ai biết

rõ, qua mấy ngày

sẽ

không

sao."

Tiết Kim Nguyệt hiểu

rõ, loại chuyện này, nếu động tĩnh quá lớn, nhất định là



nương gia chịu thiệt, vả lại Trấn Quốc công phủ và Tiết phủ quan hệ tốt,

thật

sự

không

thể bởi vì chuyện của nàng mà náo loạn. Kết quả tốt nhất, cũng là dì thương nàng, để cho Nhị biểu ca lấy nàng, tuy Nhị biểu ca

khôngmuốn, có thể giống như bình thường nghe dì

nói, cố gắng

sẽ

miễn cưỡng đồng ý... Nếu như

hắn

cảm thấy hôm nay nàng lén lút cùng Kỳ biểu ca gặp mặt,là

một



nương

không

biết xấu hổ,cho dù sau này thành thân,cũng

sẽ

coi thường nàng.không

tình nguyện như vậy,nàng cũng

không

cần đâu!

Lúc trở về, Tiết Kim Nguyệt nghe tin Kỳ Trừng

đã

sớm trở về, cũng

không

để ở trong lòng,trong lòng nàng đều tràn đầy gương mặt đáng ghét của Nhị biểu ca.

Ngày kế tiếp, Tiết Kim Nguyệt liền nghe được

một

tin tức ―― Kỳ Trừng bị người đánh gãy hai chân,

đang

nằm nghỉ ngơi ở

trên

giường.

Nếu là ngày thường, Tiết Kim Nguyệt

đã

sớm

đi

Kỳ phủ thăm Kỳ Trừng.

Nhưng lúc này Tiết Kim Nguyệt trong lòng

không

đồng nhất, mỗi khi nhớ tới thái độ hôm qua của Kỳ Trừng đối với nàng, liền cảm thấy

không

hiểu sao lúc trước lại thích

hắn,vừa nhớ tới hôm qua Kỳ biểu ca lôi kéo nàng,cũng muốn làm chuyện Nhị biểu ca làm với nàng,Tiết Kim Nguyệt liền có chút

không

muốn gặp lại

hắn.

Mẫu thân Lâm thị của Tiết Kim Nguyệt, thấy khuê nữ có chút giống hài tử, nghe Kỳ Trừng bị thương nặng như vậy, cũng

không

có phản ứng, liền thuận miệng hỏi

một

câu.

Tiết Kim Nguyệt nghe vậy, liền cúi đầu

nói: "

không

phải mẫu thân

đã

đi

thăm rồi sao? Nữ nhi qua thăm,thương tổn của Kỳ biểu ca tổn thương cũng

không

khỏi nhanh hơn được, chi bằng để

hắn

tĩnh dưỡng

thật

tốt."

Như vậy, Lâm thị tất nhiên

không

hỏi nhiều.

Chẳng qua Lâm thị biết khuê nữ và Kỳ Trừng là thanh mai trúc mã, với địa vị của Kỳ phủ, Kỳ Trừng lấy khuê nữ của bà coi như là trèo cao, nhưng bà cũng hiểu



khuê nữ, tính tình đơn thuần, nếu gả đến

một

nhà giàu xa lạ nhà cao cửa rộng,

không

chừng

sẽ

chịu oan ức. Kỳ Trừng này bà nhìn

không

tệ,bà nhìn ra khuê nữ cũng

yêu

thích

hắn,người Kỳ gia cũng nhiều lần ám chỉ, trong lòng Lâm thị

thật

ra cũng đồng ý, tất nhiên cũng coi Kỳ Trừng là coi rể mà đối xử.

Cũng

không

qua mấy ngày,Kỳ Trừng của Kỳ gia liền bại lộ ra nhiều chuyện xấu. Lâm thị

thật

sự

khôngngờ,Kỳ Trừng vốn nhìn như chính nhân quân tử, hào hoa phong nhã, nhưng lại là người có văn hóa bại hoại... Việc hôn nhân này,tất nhiên Lâm thị

không

chịu.Bà sợ khuê nữ tuổi còn

nhỏ, gặp loại chuyện này nghĩ

không

thông suốt, liền

đi

phòng ngủ của khuê nữ an ủi

một

phen, nào biết khuê nữ lại ngoan ngoãn

đang

ngồi thêu thùa,

không

có đau lòng khổ sở như trong dự liệu của bà.

Đến khi Lâm thị rời

đi, Tiết Kim Nguyệt mới dừng việc trong tay.

Lúc trước tiểu



nương đúng

thật

là chọn Kỳ Trừng làm phu quân,trong lòng tất nhiên có chút khó chịu.Chẳng qua là...Bản thân nàng cũng khó khăn khi phát

hiện

giống như

đã

trút được gánh nặng. Tiết Kim Nguyệt cúi đầu nhìn bức vẽ mình thêu,càng cám thấy mình cái gì cũng sai... Dứt khoát nằm ở

trêngối bực bội khóc trong chốc lát, khóc xong rồi, liền thoải mái hơn.

Hôm nay, Tiết Kim Nguyệt và cha mẹ cùng nhau

đi

Kiều phủ chúc thọ, trong sân cùng Giang Diệu

nóiqua việc của Kỳ Trừng, cảm thấy may mắn

không

bị ngụy quân tử Kỳ Trừng khi dễ. Nhìn khuôn mặt

nhỏnhắn của Giang Diệu, liền cẩn thận

nói: "Diệu Diệu,có phải Kỳ biểu ca bị Nhị biểu ca đánh?"

Mặc dù là hỏi đấy, nhưng trong lòngTiết Kim Nguyệt

đã

xác nhận. Cảm thấy người bên ngoài

sẽ

khôngvô duyên vô cớ đánh Kỳ biểu ca, chỉ có Nhị biểu ca mới có lý do.

Chẳng qua nàng

không

nghĩ tới lời

nói

này

sẽ

bị Nhị biểu ca nghe được.

Nhìn kiến Giang Thừa Hứa và Giang Diệu

nói

chuyện, Tiết Kim Nguyệt chột dạ

không

thôi, sau đó thấy Giang Thừa Hứa mặt lạnh rời

đi, biết

hắn

tức giận, giận nàng

nói

bậy sau lưng

hắn. Tiết Kim Nguyệt là

một

người lương thiện, nghĩ đến nếu người bên ngoài

nói

sau lưng nàng như vậy,nàng chắc chắn

sẽ

tức giận đến hốt hoảng, vì vậy... Nhị biểu ca tức giận, cũng là có nguyên do. Trong lòng Tiết Kim Nguyệt bất an, lúc này mới

nói

với Giang Diệu: "Ta

đi

tìm Nhị biểu ca xin lỗi liệu có được

không?"

Lời vừa

nói

ra, Tiết Kim Nguyệt liền cảm thấy kinh sợ, giương mắt nhìn bóng lưng nam nhân dần

đi

xa, mới cắn răng, ngoan ngoãn

đi

theo.

Nam nhân ngày thường cao lớn,tuy chân dài bước

đi

cũng

không

nhanh,nhưng vóc dáng thấp bé của Tiết Kim Nguyệt muốn đuổi theo cũng là cố hết sức. Đến khi tới

một

nơi yên lặng, mới thấy

hắn

ngừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng.

Tiết Kim Nguyệt sợ nhất ánh mắt này của

hắn, vội vàng cúi thấp đầu, cắn môi,

nhỏ

giọng

nói: "Thực xin lỗi, ta

không

nên sau lưng

nói

ngươi như vậy, Nhị biểu ca, ngươi...Huynh đừng tức giận."

Giang Thừa Hứa

nói: "Đúng là ta đánh gãy chân

hắn

, vì vậy

không

cần xin lỗi."

Cái này người...

thật

đúng là đấy.

Tiết Kim Nguyệt nhíu mày, cũng

không

thấy tức giận, chỉ ngơ ngác "A"

một

tiếng, liền quay người chuẩn bị rời

đi.

Chẳng qua nàng vừa xoay người, nam nhân liền nhanh như chớp tiêu sái đến trước mặt của nàng, ngăn trở đường

đi

của nàng. Tiết Kim Nguyệt ngẩn người, nhớ tới việc ngày đó ở Pháp Hoa Tự,tay trong tay áo nắm chặt lại, lại bắt đầu khẩn trương...



ràng khi dễ nàng như vậy, nhưng bản năng nàng cảm thấy,

hắn

sẽ

không

thương tổn nàng. Tiết Kim Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy mình uất ức, rồi sau đó nam nhân vươn tay, nắm cổ tay nàng

đi

đến phía sau cửa lớn, Tiết Kim Nguyệt mới bắt đầu luống cuống, giãy giụa ngước mắt

nói: "Nhị biểu ca, huynh... Huynh còn như vậy, ta

sẽ

nói

với mẫu thân của ta."

Tuy nàng nhát gan, nhưng cũng

không

phải tùy tiện để cho người ta khi dễ.

Giang Thừa Hứa nhìn viền mắt của tiểu



nương ửng đỏ,bộ dáng tùy thời

sẽ

khóc lên, mới

nói

khẽ: "Ta đáng sợ như vậy sao?"

Tiết Kim Nguyệt gật đầu, sau

một

khắc, lại nhanh chóng lắc đầu.

thật

ra mấy ngày nay, nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ, Nhị biểu ca này đối xử với nàng cũng

không

tệ lắm, nàng sợ

hắn, chỉ vì tính tình lạnh lùng của

hắn

,dù có muốn

nói

chuyện



ràng, dù chỉ

một

lát nàng cũng

không

nói

được... Trước kia là

không

có, nhưng

sự

việ ngày ấy. Tiết Kim Nguyệt do dự trong chốc lát, mới mở miệng

nói: "Ta

không

phải



nương tùy tiện, Nhị biểu ca, huynh

không

thể như vậy..."

Nàng có ngốc, cũng biết việc trong phòng của nam nữ.thật

sự

nàng

không

thể gả cho Kỳ Trừng,nhưng nàng cũng

không

thể để cho Nhị biểu ca khi dễ.

Giang Thừa Hứa thấy bộ dáng nàng giống như đề phòng cướp, vốn là

hắn

muốn cùng nàng trò chuyện đấy,nhưng hôm nay xem ra... Cho dù là tính khí tốt, cũng bị nàng làm cho phát bực.

Xưa nay Giang nhị công tử sắc mặt lạnh nhạt, lúc này lại bị tiểu biểu muội nhà mình chọc cho tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú cũng biến thành màu đen. Giang Thừa Hứa nắm cổ tay

nhỏ

mảnh khảnh của biểu muội, lúc này liền đem người ngăn ở thân cây, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại thơm ngát, cũng mặc kệ tiểu biểu muội bị hù dọa đến ngây ngốc, Giang Thừa Hứa dùng sức hôn mυ"ŧ vài cái.

Giang nhị công tử từ

nhỏ

đã

có thiên phú dị bẩm, việc hôn môi này cũng là vô

sự

tự thông (*không

thầy cũng tự thông tỏ) đấy, chỉ sau chốc lát, liền khiến tiểu biểu muội toàn thân như nhũn ra,giống như con cá

nhỏ

mất nước từng ngụm từng từng giương cái miệng

nhỏ

nhắn thở dốc trong l*иg ngực của

hắn,hắn

ôm vòng eo của nàng,giúp nàng

không

bị ngã,hung ác

nói: "không

thể như thế nào? Như vầy phải

không?"

Miệng nam nhân

không

thành

thật, tay cũng

không

thành

thật.

Tiết Kim Nguyệt làm sao

đã

gặp cảnh tượng như vậy, lập tức ngẩng đầu trừng

hắn, lạnh lùng

nói: "Giang Thừa Hứa!"

Thấy bộ dáng thỏ trắng

nhỏ

xù lông nổi giận,Giang Thừa Hứa chợt mỉm cười, sau đó cũng

không

dám tiếp tục khi dễ nàng, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, chậm rãi

nói: "Việc ngày ấy, đúng là ta làm quá mức. Chẳng qua lúc đó ta tức giận, cảm thấy muội làm việc

thật

không

có đầu óc, nếu ta

không

kịp thời

đi

đến, muội

sẽ

bị ngụy quân tử Kỳ Trừng kia khi dễ. Muội là người Giang Thừa Hứa nhìn trúng, sao có thể để cho người bên ngoài chiếm tiện nghi? Loại chuyện này, muội nên để tâm, lần thứ nhất ngốc nghếch sai lầm có thể tha thứ, nếu có lần nữa..."

Tiết Kim Nguyệt tức giận

nói: "Huynh mới ngốc nghếch!"

Nàng làm sao nghĩ đến, Kỳ biểu ca thanh mai trúc mã,

sẽ

là loại người này....!

Chẳng qua là ――

Giống như có chỗ nào

không

đúng?

Tiết Kim Nguyệt nhíu mày suy nghĩ

một

chút về lời

nói

của

hắn, mới xấu hổ đỏ mặt, cái gì gọi là... Cái gì gọi là " người

hắn

nhìn trúng"? Trong lòng Tiết Kim Nguyệt "Phù phù phù phù" nhảy loạn, dù có ngốc, cũng hiểu



một

chút... Nàng

không

dám nhìn

hắn

nữa, qua

một

hồi lâu, hơi thở của nam nhân tới gần, vật mềm mại vuốt ve trán của nàng, làm cả người nàng đều căng thẳng.

"không

cần lo lắng, ta

sẽ

nói

cho cha mẹ ta sớm tới Tiết phủ cầu hôn."

Cầu hôn.

hắn...

thật

sự

muốn thành thân với nàng?

Dường như

đã

hiểu



điều gì, Tiết Kim Nguyệt lắc đầu,

nói: "Ngươi

không

cần...

không

cần miễn cưỡng."

Đối với Tiết Kim Nguyệt, vị Nhị biểu ca này cũng coi như là chính nhân quân tử.Đã chiếm tiện nghi của nàng, cho nên mới nghĩ đến lấy nàng,chịu trách nhiệm với nàng.Điều này làm cho trong lòng Tiết Kim Nguyệt dễ chịu chút ít, ít nhất

hắn

là có thành ý. Rút cuộc biểu huynh muội cùng lớn lên từ

nhỏ, nàng có thể tha thứ

hắn

đấy.

Nghe tiểu biểu muội khéo hiểu lòng người

nói,l*иg ngực rắn chắc của Giang Thừa Hứa phập phồng, cảm thấy ngày sau cưới nàng, đời này chắc

sẽ

bị nàng chọc cho tức giận đến giảm vài năm tuổi thọ.

Giang Thừa Hứa thông minh, tâm tư này của tiểu biểu muội

đã

sớm nhìn ra được,sợ là còn hiểu



hơn so với kẻ ngốc là nàng.

hắn

tiếp tục

nói: "Muội

thật

sự

cho là ta chỉ tùy tiện chiếm tiện nghi của muội? Kim Nguyệt, nếu ta

không

có tình cảm với muội, muội muốn lén lút

đi

gặp gỡ ai, sao Giang Thừa Hứa ta phải quan tâm? Muội

nói

một

chút coi, ta so với Kỳ biểu ca của muội,đến cùng kém

hắn

ở chỗ nào?"

Tiết Kim Nguyệt có chút khϊếp sợ, liền lộ ra vẻ khó xử, thầm nghĩ

hắn

đây là có ý gây khó dễ nàng sao? Kỳ biểu ca so ra chỗ nào cũng kém

hắn. Nàng nhếch miệng, tựa ở trong ngực của nam nhân như vậy, mặc dù nghe lời

nói

ôn tồn của

hắn, thực

sự

có thể cảm nhận được

hắn

sẽ

bộc phát lửa giận... Nàng quá ngu ngốc.

Giang Thừa Hứa

nói: "Trong lòng muội

không

thoải mái, cũng là bởi vì mấy ngày nay ta

không

tỏ vẻ, cảm thấy ta chỉ muốn chiếm tiện nghi của muội sao?" Sau cùng Giang Thừa Hứa hiểu

rõ, tiểu ngu ngốc này, nhất định là nghĩ

hắn

như vậy đấy

Bị

nói

trúng rồi, Tiết Kim Nguyệt

không

nói

chuyện.

Đúng nha, nguyên nhân nàng tức giận,

không

phải là bởi vì

hắn

khi dễ nàng, mà bởi vì sau khi

hắn

khi dễ nàng lại

không



một

chút tỏ vẻ.

Tiết Kim Nguyệt lẩm bẩm

nói: "Thế nhưng là... A..., A... A... A...."

Còn muốn trò chuyện, lại bị nam nhân trực tiếp bế lên, đặt ở

trên

cành cây ngăn chặn miệng.Tiểu

cônương đáng thương, cứ như vậy bị biểu ca cao to ôm giống như ôm hài tử, hai chân

nhỏ

mảnh khảnh quơ quơ

trên

không

trung, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ của

hắn. Phía trước người bị đè ép có chút đau đớn, đôi môi lại bị nam nhân hung hăng hôn, làm Tiết Kim Nguyệt

thật

sự

cảm nhận



lửa giận của

hắn... Nếu ghét bỏ nàng như vậy, còn hôn nàng làm cái gì?

Hôn hồi lâu,

hắn

còn chưa thả nàng xuống dưới.

Tiết Kim Nguyệt xấu hổ đến hỏng rồi, hai tay đặt ở

trên

vai của

hắn, nghẹn ngào

nói: "không

cho huynh hôn tiếp."

Giang Thừa Hứa mới

không

để ý tới tiểu ngu ngốc này,lại mổ

một

cái vào môi của nàng,tâm trạng cảm thấy tốt hơn,âm

thanh cũng ôn hòa hơn

một

chút,

nói: "Suy nghĩ

thật

kỹ, ta

sẽ

sớm

nói

với mẫu thân chuyện của chúng ta."

Tiết Kim Nguyệt cảm thấy buồn bã, chu cái miệng

nhỏ

nhắn đặt

trên

đầu vai của

hắn, vẻ mặt đưa đám

nói: "Huynh để ta ở nơi này suy nghĩ?"

Nàng cảm thấy l*иg ngực nam nhân hơi chấn động, tuy

không

có nhìn mặt

hắn, nhưng Tiết Kim Nguyệt có thể cảm giác được,chắc chắn

hắn

lại

đang

cười nàng.

Quả nhiên, sau

một

khắc liền nghe nam nhân cười

nhẹ, thản nhiên

nói: "Muội hiểu



là được rồi."

Thanh

âm

này, đúng là

không

thể

nói

ôn nhu...

Tiết Kim Nguyệt sĩ diện cãi láo hừ

nhẹ

một

tiếng, hai tay lại

không

tự giác ôm cổ nam nhân chặt hơn

một

chút, khóe miệng hơi hơi vểnh lên.