Chương 25: Anh là ánh sao lòng em

Gần 8h tối, bóng đêm bao trùm vạn vật. Ánh trăng trên trời sáng vằng vặc, những vì sao lấp lánh như tô điểm cho sự ngọc ngà của vầng trăng.

Tại phòng ăn Ninh gia, mọi người đang ăn bữa tối. Đường Tiêu đến muộn hơn chút vì phải hoàn thành nhiệm vụ khẩn cấp mà Ninh Diệp giao.

“Lão đại, thuộc hạ đã tra ra, vào khoảng thời gian 2 năm trước, Trầm Hoan có liên hệ với bên Địch Lung một lần. Còn dạo gần đây, tần suất liên hệ lại càng dày đặc, giữa bọn họ có một số điện thoại riêng có thể tránh khỏi sự kiểm soát gắt gao của mạng lưới Ninh gia.” Vừa rồi anh ta đã phải mất khá nhiều thời gian mới có thể lần được mã vùng của số điện thoại đó.

“Địch Lung, tốt lắm!”

Ninh Diệp lấy khăn lau miệng, tròng mắt ẩn hiện một tia thanh lãnh chết người. Lúc mới đầu hắn còn tự hỏi, tại sao Địch Lung có thể biết được thông tin về chuyến bay sang Đông Nam Á mà ra tay ám toán hắn. Mặc dù Địch gia mạnh nhưng để biết được sự việc kia, Địch Lung chưa có khả năng… Thì ra là có người tiết lộ thông tin cho Địch Lung, và đó lại là người mà hắn không chú ý nhất: Trầm Hoan!

Trầm Hoan, nói thế nào nhỉ? Bà ta bình thường đến mức dễ dàng khiến người ta quên mất… Gia cảnh bình thường, nhan sắc bình thường, tài năng bình thường.

Cũng không hiểu tại sao Ninh Thế Thân lại lấy bà ta về làm vợ nữa? Đúng là nuôi ong tay áo…

“Lão đại, vậy chúng ta có cần truy tìm bà ta không?”

Mĩ Lệ đặt đũa xuống, lúc này mới lên tiếng thăm dò.

“Không cần, bà ta đang sống ở Địch gia.”

“Địch gia?”

Ninh Diệp: “Ừm, Địch Lung là kẻ chủ mưu gây nên vụ nổ máy bay năm đó…” Nếu không phải hắn mạng lớn, nếu không phải gặp được cô thì có lẽ hắn đã phải chết tại nơi đất khách quê người.

Ninh Diệp còn nhớ, tình cảnh lúc ấy đúng là ngàn cân treo sợi tóc, hắn từ trên trực thăng rớt thẳng xuống một dòng sông. Trên bả vai bị mảnh vỡ máy bay găm, cộng thêm việc choáng váng và lạnh do ngâm nước lâu, hắn suýt chút nữa đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan. Nhưng chỉ vì suy nghĩ cuối cùng, sống sót… hắn đã cố gắng hết mình, phán đoán phương hướng rồi bơi vào bờ.

Đến lúc chạm bờ cũng là lúc Ninh Diệp sức cùng lực kiệt, sau đó hắn mất đi ý thức. Lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường không được êm ái cho lắm, bên cạnh là một cô gái gầy gò xinh đẹp…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Ninh Diệp bất giác dừng lại trên người Trì Ngưng, gần như vô thức nở một nụ cười dịu dàng.

Đường Tiêu, Hàn Thiết và Mĩ Lệ đúng lúc nhìn thấy, mắt bỗng trợn tròn, cằm của cả ba rớt đồng loạt, theo bản năng liền dâng lên sự khó hiểu.

Vô duyên vô cớ lão đại lại cười, mà nụ cười đó… tại sao bọn họ lại thấy ôn nhu?

Bọn họ cảm thấy mắt mình hỏng rồi, là ảo giác, nhất định là ảo giác thôi.

Con người này, không thể dùng từ “ôn nhu” để miêu tả được…

Trì Ngưng vừa ăn vừa nghe cuộc nói chuyện nhàm chán của mấy người, cứ câu được câu không. Có lẽ vì ánh mắt ai đó quá nóng bỏng, cô bất giác ngẩng đầu, tức khắc chạm ngay cái nhìn của Ninh Diệp.

Ực…

Trì Ngưng khó khăn nuốt miếng thịt trong miệng, nhướn mày nhìn lại hắn, còn kèm theo một cái nháy mắt gian xảo.

“Mọi người sao vậy? Thức ăn sắp nguội rồi, còn không mau ăn đi!”

Đồ ăn ngon thế này, để cho cô chiếm hết thì cô sẽ thấy có lỗi. Dù sao những người ngồi đây, ai cũng làm việc vất vả hơn cô…

Tiếng nói này đã thành công khiến mấy người kia bừng tỉnh, Ninh Diệp chậm rãi nhìn đi chỗ khác, Đường Tiêu quay về vẻ mặt trầm tĩnh vốn có, Hàn Thiết cũng không ngoại lệ, còn Mĩ Lệ thì không còn tâm trạng ăn nữa. Cô chống cằm, ánh mắt ra chiều suy tư, nụ cười của lão đại giống như khi đang nghĩ tới người thương…

Giác quan thứ sáu của phụ nữ cho Mĩ Lệ biết điều mà cô nghĩ là đúng đắn. Cô không nhịn được, lại đưa mắt quan sát Ninh Diệp rồi đến Trì Ngưng. Rõ ràng cô đã cảm nhận được cái gì đó mờ ám giữa hai người…

Trong lòng dâng lên từng hồi chuông báo động, Trì Ngưng rất có thể là tình địch của cô…

Mĩ Lệ mím môi, tự vật lộn với đống suy nghĩ rối bời.

Đường Tiêu và Hàn Thiết ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang đặt ra một giả thuyết riêng.

Mỗi người đều giấu một ý nghĩ, duy chỉ có Trì Ngưng là vẫn không hề hay biết mà ăn ăn uống uống vui vẻ…

“Lão đại, lời của anh có nghĩa là, Trầm Hoan là nội gián mà Địch gia cài vào Ninh gia?” Hàn Thiết đột nhiên hỏi.

Ninh Diệp không trả lời, Hàn Thiết hiểu, một khi điều gì đó quá hiển nhiên thì lão đại sẽ không nói nhiều.



Đêm hôm khuya khoắt…

Trì Ngưng từ trong phòng ló cái đầu nhỏ nhắn ra, sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai thì cô mới chậm rãi xoay người đóng cửa.

Hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Trì Ngưng leo cầu thang lên phòng của Ninh Diệp. Cô ngó nghiêng một lần nữa rời giơ tay gõ cửa.

“Cộc cộc…”

Cửa được mở ra, Trì Ngưng mỉm cười nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, vội vã sà vào lòng hắn.

Ninh Diệp cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp, hắn đóng cửa, bế cô đi vào trong.

“Ninh Diệp…”

“Hửm?”

Trì Ngưng ngước đôi mắt đen láy nhìn hắn, giọng điệu mềm nhũn như nước.

“Em nhớ anh chết mất…”

Ninh Diệp đặt một nụ hôn lên trán cô, ngồi xuống giường, nói: “Tôi cũng vậy.”

“Chiếc vòng của em có phải là do anh cầm?” Sau hôm hắn rời đi cô đã phát hiện vòng cổ của mình không thấy đâu, lúc ấy còn lật tung cả nhà lên tìm nữa.

“Ừm…” Ninh Diệp vừa đáp vừa nắm lấy bàn tay cô. “Tiểu Ngưng, em có đồng ý ở bên cạnh tôi, cùng tôi đối mặt với nguy hiểm không?”

“Tại sao anh lại hỏi vậy?” Trì Ngưng dụi dụi vào l*иg ngực hắn, chẳng lẽ biểu hiện của cô chưa đủ rõ ràng sao?

“Tôi muốn cho em một cơ hội cuối, nếu bây giờ em hối hận thì có lẽ vẫn còn kịp.”

“Anh không tin em?”

“Tin.” Chính vì tin nên hắn mới hỏi. Chặng đường phía trước của hắn sẽ rất khó khăn, vì vậy hắn muốn cô chính miệng thừa nhận… rằng cô cam tâm tình nguyện ở bên hắn.

“Diệp, anh biết không? Sự xuất hiện của anh đã cứu rỗi em, đã cho em niềm hi vọng sống… Anh bước vào cuộc đời em, hệt như ánh sao lấp lánh giữa đêm đen mù mịt…” Sự xao xuyến dâng lên trong lòng, Trì Ngưng cảm thấy vui buồn lẫn lộn. “Nếu ngày ấy em không gặp được anh thì bây giờ em cũng không biết mình sẽ sống thế nào nữa…”

Giãy giụa trong đau khổ, tự giày vò bản thân, hay chui rúc trong một xó xỉnh nào đó như một con chuột cống. Không việc làm, không nhà ở, không người thân…

Bị tước đi tấm bằng đại học, bị bóc lột tinh thần, lúc ấy cơ hội vực dậy của cô gần như là con số 0.

Thật may mắn, ông trời không lấy đi của cô tất cả, ít nhất vẫn còn có người đàn ông này.

--------

Like và bình luận nào!