Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưng Chiều

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không gian trong BMW đối với người điều khiển mà nói đã đầy đủ rộng rãi, nhưng, đối với hai người vội vã triền miên thật sự mà nói là quá chật chội rồi.

Càng hôn càng cảm thấy không gian nhỏ hẹp, Tô Tử Long muốn cho người yêu nằm trên người anh, nhưng như vậy một khi kích động lên, rất dễ dàng đυ.ng vào đầu, không thể làm gì khác hơn là để cho người yêu nằm ở trên ghế lái phụ, lướt qua chính giữa ngăn cách, anh từ trên ghế lái nghiêng người, khát khao mà hôn người yêu ——

Vầng trán, đôi mắt, hai má, chiếc mũi, và đôi môi đã bị mυ"ŧ đến đỏ bừng lúc ngoài xe.

Honey rất phối hợp, bờ môi mở ra, mời gọi đầu lưỡi của anh xông vào không kiêng nể gì cả, cho đến khi tiếng rêи ɾỉ khó nhịn truyền tới, “Ừm... Ừm...”, honey chịu không nổi rồi.

Bản thân anh cũng cứng rắn đến đau đớn, hận không thể lập tức xông đi vào công thành chiếm đất!

Chuyển chỗ “tấn công”, ngậm lấy vành tai trái rủ xuống, nhẹ nhàng mà mυ"ŧ, cảm thấy người yêu từng đợt run rẩy, bàn tay không thành thật mà lướt qua hầu kết, từ cổ áo tiến vào, mơn trớn nách, ngực, tại trên đầu v* lưu luyến không đi, vừa vân vê lại niết, người yêu run rẩy lợi hại hơn, tiếng rêи ɾỉ cũng càng lúc càng lớn, Tô Tử Long cũng bắt đầu thở dồn dập…

Ngậm ah ngậm, đột nhiên, anh dùng sức mà mυ"ŧ một cái dưới vành tai tròn, thoả mãn mà thấy người yêu không tự giác thẳng lưng, mới nới lỏng miệng, lại trượt môi đi, từ đôi môi đỏ mọng uốn lượn mà xuống.

Mυ"ŧ lấy hầu kết người yêu, ngón tay thô vân vê vành tai ở bên phải tịch mịch chưa được ngậm qua.

Trong xe tràn ngập rêи ɾỉ thở dốc, một tiếng lại nặng nề hơn một tiếng, da^ʍ mĩ mà kiều diễm.

Hai tay honey vươn ra, gắt gao ôm lấy đầu Tô Tử Long, nặng nề mà đè xuống, đáy lòng, cơ thể hư không khó nhịn, kêu gào muốn anh lấp càng thêm đầy!



Cởϊ áσ honey ra, bờ môi hung hăng mà yêu thương lấy đầu v*!

Một tay sờ đến môi honey, ngón tay dò xét đi vào, lập tức bị ngậm lấy, gặm cắn không ngớt, liếʍ mυ"ŧ không ngừng.

Tay kia lục lọi đến khoá quần, cởi bỏ, kéo xuống đồ lót, phân thân honey lập tức thẳng tắp mà vọt ra, bàn tay lớn chụp lấy, cao thấp di chuyển, cũng xoa nắn lấy quả cầu bằng ngọc.

Hoeny phát ra thanh âm giống như thút thít nỉ non, giãy dụa, làm hại Tô Tử Long thiếu chút nữa phá tan quần tây, trực tiếp tước vũ khí.

Ngón tay rút đi ra, hai tay chống đỡ honey dời lên trên, đầu cúi thấp hơn, ngậm lấy phân thân, đầu lưỡi đảo qua lổ nhỏ, quấn lấy đỉnh ——

“Ô... A... Ừm... A...” Honey đến cực hạn rồi!

Một tay rút trở về, giữ được quả cầu bằng ngọc, vuốt xoa, môi tạm thời buông tha phân thân, mυ"ŧ vào quả cầu bằng ngọc, khẽ hấp!

“Ah! ——” ái dịch phun trào, hoeny cả người mê loạn rồi, thân thể nóng hôi hổi đây này!

Tô Tử Long cắn răng, thở sâu, cố gắng bình phục chính mình.

Anh rút ra khăn tay, giúp người yêu chìm vào hôn mê không có khí lực lau sạch sẽ, mặc quần áo tử tế, chỉnh lại ghế dựa ở giữa, nịt chặt dây an toàn.

Trong xe còn mở máy lạnh, anh lại đau nhức đầu đầy mồ hôi, nơi ấy đã cứng rắn như sắt.

Nhưng anh không thể giải phóng, bởi vì anh đã tìm khắp nơi trong xe, không thấy thứ gì có thể bôi trơn, anh không muốn người yêu bị thương, một chút cũng không được, nên chỉ có thể uỷ khuất chính mình.

Lâm Ngôn tỉnh táo lại, sau khi phóng thích có cảm giác lười biếng, không muốn nhúc nhích, không cùng người yêu chính thức hợp làm một thể, sâu trong tâm linh cũng không có được hoàn toàn thoả mãn, vẫn như cũ thật sâu mà khát vọng!

Quay đầu nhìn người đàn ông mình yêu mến——

Anh đang hết sức chăm chú lái xe, không biết vì sao lại cau mày, mồ hôi từ trán nhỏ giọt xuống.

Lâm Ngôn vươn tay, mơn trớn trán của anh, không muốn thấy anh nhíu mày, không muốn thấy anh không vui!

“Em yêu... Đừng... Đυ.ng anh...!”

Thanh âm Tô Tử Long khàn khàn doạ Lâm Ngôn nhảy dựng.

Lơ đãng, chứng kiến giữa hai chân anh hở ra, Lâm Ngôn liền hiểu rõ, mắt hâm nóng, yết hầu khô khốc, nói không ra lời.

Xe chạy như bay tiến ga ra tầng ngầm.

Bàn tay to lớn một mực nắm chặt bàn tay nhỏ bé, đi vào thang máy tư nhân, thẳng đến tầng cao nhất.

Không chờ cửa thang máy khép lại, Lâm Ngôn liền ôm lấy cổ Tô Tử Long, kiễng chân, thô lỗ mà cắn nuốt lấy môi anh, như muốn đem chính mình hoà tan vào trong cơ thể anh, rõ ràng là hạnh phúc đến không chịu nổi, nhưng trái tim lại cảm thấy đau đớn như bị ai bóp chặt——

Không nên yêu thương em như vậy! Nếu không, em sẽ quấn lấy anh, tương lai anh muốn đi, em sẽ không để cho anh tự do!

Quần áo cởi từ cửa phòng chủ tịch trải dài đến phòng ngủ trên giường, lúc đang hừng hực khí thế, điện thoại nơi đầu giường vang lên, tiếng chuông liên tục không ngừng.

Lâm Ngôn đột nhiên nhớ tới đã quên gọi điện thoại báo bình an, có thể là trong nhà:

“... Nghe... Điện thoại... Ừm...” Bên đùi đang bị háo sắc liếʍ hôn, cho dù là ai cũng không cách nào đem lời nói cho rõ ràng.

Người đàn ông nào vào lúc này mà bị làm phiền cũng sẽ rất bực mình, Tô Tử Long nóng mặt cầm lấy điện thoại:

“Này ——!”

Điện thoại bên kia sắp trở thành pháo hôi!

Không may, điện thoại bên kia là bà Lâm.

Tô Tử Long một bụng thuốc nổ không có chỗ phóng, nhưng làm sao dám đối với mẹ “vợ” nổi giận ah!

Chỉ có thể ở trong bụng tự cháy, thống khổ!

Bác gái vốn là người có tuổi, nên khó tránh khỏi có chút dài dòng.

Bà đối với cháu trai của đại ân nhân, con trai của ông chủ, trong nội tâm không biết có bao nhiêu thiên vị, chỉ nghe qua thanh âm, tán gẫu qua một lần, thì chắc chắc cho rằng đại thiếu gia Tô gia là một thanh niên tốt, ôn hoà!

Một thanh niên lễ phép dường ấy, đột nhiên trở nên xẵng giọng như vậy, bác gái tự nhiên là quan tâm, thăm hỏi, con nhà mình hôm nay cứ hồ đồ ngơ ngẩn, vạn nhất là nó gây rắc rối đem công việc làm hư sẽ không tốt.

(… Tô tiên sinh, tiểu Ngôn làm việc có tốt không? Nếu nó làm gì không tốt, cậu cứ việc trách phạt nó!)

“Cậu ấy làm rất khá!” Quả thật là làm rất tốt! Tô Tử Long thở gấp, vội vàng che microphone, tiểu yêu tinh của anh, thừa dịp anh nói chuyện điện thoại, ngậm lấy của anh, mắt tròn chớp chớp nhìn anh như người vô tội, sức chịu đựng trong anh vốn còn thừa không nhiều lắm, hiện tại gần như sụp đổ tan tành, không còn sót lại chút gì.

Lâm Ngôn cầm chặt vật cực lớn của Tô Tử Long, đầu lưỡi bận rộn không ngừng, học chiêu số mà anh từng đối với chính mình làm qua, thè lưỡi ra liếʍ ngậm mυ"ŧ vào, còn dùng ánh mắt mị hoặc nhìn Tô Tử Long.

Bình thường, chỉ cần anh tuỳ tiện xuất một chiêu trong số đó, chính mình đã lêи đỉиɦ rồi!

Tại sao, tại sao?

Anh còn có thể nói chuyện điện thoại bình thường?

Còn không có nổi điên?!

Còn không nhào lại đây?!!

Chính mình lại càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng nóng!

Ô! Sắp đốt chết người rồi!

Rốt cuộc, nghe được anh đang nói câu gì mà—— “Đang dạy tiểu Ngôn... Cúi xuống mà động thân… Tăng cường thể chất… Bác cũng giữ sức khoẻ... tạm biệt!...” Nói vừa xong quẳng điện thoại xuống, lao đến, đem cậu áp dưới thân thể.

Ánh mắt của anh thật dũng mãnh ( là thật khủng khϊếp mới đúng, quả nhiên là tình nhân trong mắt biến Tây Thi), giống như dã báo muốn săn mồi (là sói hoang!).

“Ừm... Điện... thoại... chưa cúp máy.... Ừm...” anh đem thứ gì đó lành lạnh bôi vào chỗ đó, ah!

“Điện... thoại...” Miệng bị ngăn chặn, ngón tay duỗi ra rồi tiến đến! Ah —— quan tâm làm chi điện thoại sống hay chết

—— ah!

Miệng bị buông ra, lỗ tai lại bị ngậm lấy, nhưng vẫn là chưa đủ, muốn anh tiến vào:

“Ah... Ah... Muốn... A... Muốn...”

“Cưng à, muốn cái gì?” Anh lại tiến thêm một ngón tay, một tay khác kéo qua tay của cậu, phóng tới bên cạnh môi, vươn đầu lưỡi liếʍ những vết chai sần bởi vì nhiều năm làm việc tay chân mà hình thành.

Anh đã từng nói qua, muốn đem tất cả vết chai sần này đều liếʍ cho biến mất, tuyệt không để chúng nó lại xuất hiện nữa.

Cả người khô nóng: “... Muốn... anh...” Bắt đầu uốn éo.

“Bé yêu, nói đúng, mới có thể cho em!” Giọng anh khàn khàn, phát ra tiếng cười đầy ý xấu.

Ô! Anh quy định mỗi lần đều phải nói…

—— nói không nên lời —— bởi vì là lời thật tâm—— cho nên càng nói không nên lời —— ah —— ngực cũng bị cắn rồi, rất muốn, sắp điên rồi, hít một hơi, hô lên:

“Em vĩnh viễn yêu Long! Em muốn tiểu Long tiến vào!”

Nóng bỏng, vọt tiến vào —— ah! Cào vào lưng anh, cắn lấy vai anh, không chịu nổi!

Như đang trong biển lửa lúc chìm lúc nổi, không còn là chính mình!

Bị đánh trúng vào điểm mẫn cảm nhất kia, liền giống như sét đánh, toàn thân run rẩy đến muốn phóng thích, lại bị cầm chặt:

“Em yêu... Đợi... anh!”

Sắp — chết —

— sắp — chết — rồi!

Lại là một cú va chạm thật mạnh, ah! Bên trong không tự giác gắt gao co rút lại, “Bé yêu!” Một tiếng gầm nhẹ, nóng hổi nhiệt lưu xông vào trong cơ thể, kiêu ngạo bị buông ra, phun trào, trước mắt một mảnh mờ mịt, ngất đi…

Không biết qua bao lâu, khôi phục tri giác.

Cảm giác được ôn hòa nước chảy, ôn nhu ngón tay, nhẹ nhàng chậm chạp mà chà lau, chăn mền mại, được ôm vào l*иg ngực rộng lớn dễ ngửi, một cách gắt gao! Được hôn môi, nhẹ nhàng mơn trớn!

Không muốn mở mắt ra, nghĩ cứ như vậy mà ngủ, vẫn cứ thế mà ngủ!

Nhưng, vẫn phải tỉnh lại.

Ánh rạng đông buổi sớm mai xuyên thấu qua khe hở bên cạnh bức màn len lỏi vào phòng, Lâm Ngôn mở mắt ra, từ trong ôm ấp ấm áp ngẩng đầu, chậm rãi dùng ngón tay khe khẽ vuốt khuôn mặt đã khắc vào trái tim, sau đó đem tay giao triền với bàn tay to đang ôm eo mình, dùng đầu ngón út câu lấy đầu ngón út của anh——

Cả đời, cả đời, yêu nhau như vậy được không anh?
« Chương TrướcChương Tiếp »