Chương 10: Lý do từ chối

Lúc trước khi Triệu gia đưa ra ý tưởng hy vọng cùng Tô gia kết thân, ông đã nói với Mính Hoàn, đứa nhỏ đã đồng ý, chỉ cần ông ta chuẩn bị cho cô một phần “của hồi môn” vừa lòng đẹp ý thì cô có thể xuy xét.

Sao bây giờ đổi thành Diệp gia còn tiếng tăm lừng lẫy hơn cả Triệu gia mà cô lại không vui?

Thừa dịp cơm chiều, ông vốn định cùng bọn nhỏ trong nhà thương lượng đối sách.

Nhưng con trai nghĩ sao nói vậy, nói thẳng: “Gia nghiệp lớn của Diệp gia mà con bé còn chướng mắt, con thấy đây là cố ý bắt bẻ thì có.”

Con trai trưởng Tô Anh Duệ liếc mắt nhìn em trai Tô Anh Thành một cái, nói tiếp: “Dù sao cũng là chuyện hôn nhân đại sự, Mính Hoàn lo lắng nhiều một chút cũng có thể lý giải. Con bé đã lớn rồi, nếu như trước đây đã đáp ứng việc này thì chắc là sẽ không lật lọng.”

Liễu Ngọc Hoa bổ sung một câu: “Nếu Mính Hoàn thật sự vừa ý Triệu Dịch Minh, thật sự chướng mắt Diệp Sâm Nam, chúng ta cũng không thể ép buộc con bé được.”

“Cái gì mà nói là không thể ép buộc?” Tô Anh Thành bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Tô gia nuôi con bé lớn như thế, cưng chiều nó, muốn cái gì cũng cho nó cái đó, thậm chí con bé muốn một nửa tập đoàn ba cũng đã đồng ý cho nó rồi. Vậy mà bây giờ khi Tô gia cần nó ra sức, thì nó lại bày ra tính tình tiểu thư bắt bẻ này kia, đây không phải đồ sói mắt trắng thì là gì?”

Con dâu thứ ba Viên Tĩnh Sương cũng phụ hoạ theo đuôi: “Còn không phải sao, nếu đã hưởng thụ cuộc sống xa xỉ mà người bình thường không có thì cũng phải gánh phần trách nhiệm và nghĩa vụ chứ.”

Mọi người đều không nói tiếp, phảng phất như đều nhất trí cam chịu, lời này nói rất có đạo lý.

Đúng vào lúc này, cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói chất vấn: “Rốt cuộc thì con đã được hưởng thụ vinh hoa phú quý hiếm có nào mà để cho mọi người cảm thấy không công bằng như vậy chứ?”

Tô Mính Hoàn thú vị nhếch một bên khóe miệng, biểu tình lãnh diễm lại không chút để ý mà nhìn tất cả người trong phòng, đi giày cao gót chậm rãi bước vào nhà ăn.

Không ai đoán trước được cô lại đột nhiên trở về vào lúc này, trong phòng nhất thời an tĩnh vài giây.

Lão gia tử trầm mặc liếc nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc.

Cái dâu cả chỉ sửng sốt một chút, sau lập tức nhiệt tình đứng lên, phân phó bảo mẫu lấy thêm một bộ chén đũa tới: “Con chưa ăn cơm đúng không, mau, tới ngồi bên cạnh bác này.”

“Không cần ạ.” Đã đυ.ng tới loại chuyện này rồi, Tô Mính Hoàn còn không còn tâm tư vui vẻ cùng họ ngồi bàn ăn cơm: “Con chỉ muốn tới gặp ông nội nói chuyện thôi, nói xong con sẽ đi ngay, tránh để cho mọi người lại cảm thấy con ăn tốn một bữa cơm của Tô gia, lại mắng con là soi mắt trắng.”

Đây rõ ràng là nói móc có chủ đích, nhằm vào ai thì mọi người đều có thể nghe ra.

Viên Tĩnh Sương chột dạ, không thể nhịn được nữa đánh trả một câu: “Tam tiểu thư có gì thì cứ nói thẳng, châm chọc ai đấy?”

Tô Mính Hoàn không đáp, hỏi lại: “Con nói còn chưa đủ thẳng sao?”

Viên Tĩnh Sương cười lạnh: “Nhưng chúng tôi cũng không làm cô ấm ức. Từ sau khi ba cô không còn, người mẹ kia của cô chỉ lo tranh giành tài sản không quan tâm tới cô nữa, là ông nội cô một tay nuôi cô khôn lớn. Cô thì hay rồi, bây giờ lại không biết tận hiếu báo ơn, tìm cho cô một mối hôn sự tốt mà cô còn cảm thấy mình ấm ức, giống như là đang hy sinh gì to lớn lắm vậy, còn sử dụng công phu sư tử ngoạm, há mồm ra là lấy nửa tập đoàn làm của hồi môn, cũng mệt cô nói ra được điều kiện như vậy.”

Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm bà ta hai giây, đột nhiên cười: “Thím ba, nếu lòng dì cảm thấy không công bằng thì có thể đi khuyên ông nội không cho con được mà.”

Viên Tĩnh Sương nghẹn họng, quay đầu lại còn muốn cùng cô biện luận hai câu.

Lão gia tử đột nhiên buông tiếng thở dài, đem không khí chạm vào là nổ đè ép xuống.

Tô Mính Hoàn lạnh lùng liếc nhìn Viên Tĩnh Sương một cái, rồi sau đó nhìn về phía ông nội.

Tô lão gia tử gác đũa, hỏi Tô Mính Hoàn: “Con muốn nói gì với ông?”

Tô Mính Hoàn dừng một chút, nghĩ cũng không cần quanh co lòng vòng: “Con trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với ông luôn. Trước kia con đã nói với bác dâu cả là con không muốn gặp mặt vị Diệp thiếu gia kia, kỳ thật là bởi vì trước đó đã biết được vài việc về chuyện hắn cùng cô gái khác yêu đương nên không có cách nào tiếp nhận. Cho nên hôm nay con tới đây là muốn nói trực tiếp nguyên nhân mọi chuyện với ông, cũng tránh để ông mong chờ.”

Lời này quả nhiên làm toàn phòng an tĩnh ba giây.

Có điều Liễu Ngọc Hoa phản ứng rất nhanh, ngay sau đó đã cười ha hả nói tiếp lời chu toàn: “Vậy theo như lời con nói thì hóa ra trước kia con và Sâm Nam đã học cùng nhau sao?”

Tô Mính Hoàn mặt vô biểu tình đáp: “Cũng không tính là thế, anh ta học mười hai, con học lớp mười.”

Liễu Ngọc Hoa dốc lòng hỏi: “Vậy rốt cuộc đó là chuyện gì thế? Nếu là chuyện thời học sinh, vậy khẳng định cũng không có gì ghê gớm chứ. Dù sao thì khi đó tuổi còn nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ là yêu đương chơi chơi thôi mà.”

Tô Mính Hoàn cười: “Đúng vậy, có lẽ anh ta chỉ chơi đùa mà thôi, nếu không thì hiện tại cũng không chia tay với người ta để liên hộn với con. Nhưng chuyện này cũng đủ thấy nhân phẩm người này có vấn đề.”

Liễu Ngọc Hoa ngẩn ra, vội vàng giải thích: “Nào có nghiêm trọng như vậy? Nói không chừng chỉ là trưởng thành rồi, tư tưởng trở nên thành thục hơn làm hai bên cảm thấy đối phương không thích hợp nữa nên mới tách ra.”

Lúc này Viên Tĩnh Sương cũng âm dương quái khí nói một câu: “Cho dù cậu ta có từng yêu đương với người khác thì thế nào chứ? Là người thì ai mà chẳng có quá khứ. Bình thường bớt xem mấy thứ độc hại trên internet thôi, vừa muốn danh lợi mà lại còn muốn cả tình yêu độc nhất, trên đời không có chuyện dễ dàng như thế đâu!”