Chương 13: Buổi hẹn đầu tiên

Tô Mính Hoàn nhớ đến lần trước bản thân mình kéo đen số điện thoại kia, dừng lại, nói: “Vừa đúng lúc cuối tuần em cũng đến sân bay đón Vân Nghệ, hai ngày nay em ấy đi Thượng Hải tham gia thi đấu. Nếu không anh hỏi Diệp Sâm Nam chiều hôm đó có thể hay không, em tiện đường mang qua.”

Tô Trạch Diệp gật đầu, khi rời đi, dường như còn lo lắng gì đó, lại quay đầu lại giải thích với cô: “Em cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh nói với anh ta, em chỉ là giúp anh tặng đồ cho anh ta mà thôi.”

Tuy rằng nói Tô gia bọn họ vô cùng muốn thúc đẩy việc hôn nhân này, nhưng cũng không thể biểu hiện đến quá mức chủ động, nếu không sẽ mất giá trị con người quá mức.

Sau khi tiễn anh cả về, Tô Mính Hoàn ngồi ở trong phòng khách xem lễ vật, thầm nghĩ lão gia tử một lòng muốn kết thân cùng Diệp gia, bản thân chính là muốn theo đó nịnh bợ, hiện tại còn rối rắm chủ động hay không, còn có ý nghĩa gì?

Như vậy ngược lại còn khiến cho bản thân ra vẻ đạo mạo, còn không bằng biểu hiện đơn giản một chút.

Dù sao cô cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu như đã hạ quyết tâm đáp ứng việc này, vậy thì sẽ dùng tâm trạng tốt để đối đáp.

Nếu như là liên hôn, cùng thiếu gia Triệu gia hay công tử Diệp gia đều giống nhau.

Giống như là bác dâu cả nói, các trưởng bối bọn họ cũng đều như vậy.

Bao gồm cả hôn nhân của anh cả và anh hai, cũng đều là vì cân bằng lợi ích gia tộc, trong nhà sắp xếp người vợ môn đăng hậu đối kết hôn.

Liên hôn thương nghiệp đối với những đứa trẻ xuất thân trong loại gia đình này như bọn họ, vốn dĩ đều xuất hiện một loại sự kiện phổ biến như vậy.

Cô từ khi còn nhỏ đã sớm nhận thức được việc này, cho nên sớm đã có chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận sự thật.

Lúc trước bài xích Diệp Sâm Nam, dù sao cũng là bời vì chuyện xấu hổ thời cấp ba.

Thật ra cẩn thận nghĩ lại cũng coi như là không có gì, so sánh với lợi ích của cuộc hôn nhân này mang lại cho bản thân, thật sự không lỗ.

Có chịu nhục mới gánh vác được trọng trách nặng nề, làm việc lớn không thể dính vào tiểu tiết.

Tuy rằng nhớ lại năm đó Diệp Sâm Nam đối xử với cô bằng thái độ lạnh lẽo, trong lòng có chút khó chịu, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn.

Hơn nữa đã phát triển đến một bước này rồi, cô ngược lại còn nhiều thêm vài phần tò mò, thiếu niên cao ngạo năm đó, đã từng kiên định cự tuyệt cô nói hai người tuyệt đối không có khả năng, coi như nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ thế nhưng sẽ có ngày hôm nay đi?

Tô Mính Hoàn nhấc mí mắt lên châm chọc cười một cái, cũng không biết hiện tại Diệp Sâm Nam có tâm trạng như thế nào?

Hơn nữa đúng là trời trêu đùa ý người, thế nhưng trời xui đất khiến cho cô một cơ hội trả thù năm đó bị cự tuyệt, cô có phải nên nắm chắc cơ hội này hay không?

**

Vân Nghệ tham gia xong cuộc thi nhϊếp ảnh, 5 giờ chạng vạng tối cuối tuần ngồi máy bay trở về Y thành.

Tô Mính Hoàn ngủ hết trưa, dậy dọn dẹp lại một lượt, ba giờ xuất phát từ trong nhà.

Tô Trạch Diệp đầu tiên thông báo qua điện thoại cho Diệp Sâm Nam, gửi tin nhắn nói cho Tô Mính Hoàn, buổi sáng hôm nay Diệp Sâm Nam về nước, buổi chiều ở công ty họp, bảo cô đến lúc đó trực tiếp đến quán cà phê sân bay tìm anh.

Sau khi Tô Mính Hoàn lái xe đến sân bay, dựa theo thời gian đã hẹn đến địa điểm.

Trong tay cô cầm theo một hộp quà trắng tinh xảo, đeo kính râm, đi đôi giày cao gót, trên sàn nhà cẩm thạch phát ra âm thanh lộc cộc giòn vang, tạo ra một cảm giác hùng hồn như đi trên chiến trường.

Quán cà phê tầng hai, Tô Mính Hoàn một đường cân nhắc xem chờ lát nữa nên xưng hô với Diệp Sâm Nam như thế nào?

Muốn có quen hay không, muốn xa lạ hay dùng quan hệ xấu hổ, cô thật sự nghiêm túc suy nghĩ kĩ xem làm thế nào để cùng anh giao lưu thích hợp nhất.

Miên man suy nghĩ đến khi đi đến cửa quán cà phê, cô đứng ở cửa hít sâu một hơi, chắc chắn chuẩn bị tốt, mới đẩy cửa tiến vào.

Trong phòng âm nhạc nhẹ nhàng, hương thơm xộc thẳng vào mũi.

Cô đứng ở cửa ánh mắt do dự nhìn một vòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng đầy khí chất nổi bật hẳn.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, tư thái ung dung, một thân đồng phục cơ trưởng được ủi phẳng, cả người tản ra vẻ đẹp trai và cao quý.

Hơn nữa so với những đồng nghiệp khác có mặt trong quán cà phê, trên người anh phảng phất còn nhiều hơn một chút quý phái và kiêu căng.

Trong tay anh cầm quyển sách, uống cà phê, không chút để ý ngồi đọc.

Đại khái là ánh đèn quán cà phê quá ái muội, đem ngũ quan của anh phác họa đến vô cùng gợi cảm.

Tô Mính Hoàn cũng nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh, chần chờ ngắn ngủi một chút.

Ai ngờ hình như anh phát hiện có người nhìn mình, đột nhiên không kịp đề phòng mà ngước mắt nhìn sang, trực giác của Tô Mính Hoàn làm trái tim chợt nhảy lên một nhịp.

Trái tim Tô Mính Hoàn đột nhiên nhảy lên, còn tưởng rằng anh thấy được mình.

Nhưng không ngờ ánh mắt của anh lại dừng lại nửa chừng, cuối cùng cũng không nhìn thấy cô bên cạnh mà nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn một lượt rồi kết nối cuộc gọi.

Tô Mính Hoàn đứng tại chỗ, tháo kính râm xuống, do dự một chút, chậm rãi đi tới, cô mơ hồ nghe thấy Diệp Sâm Nam đang uể oải mắng người trong điện thoại: “Tiểu tử, cậu làm gì mà làm ầm ĩ lên như vậy?”

Thực ra hôm nay là cuối tuần, tuần trước có mấy bài đăng đã được thảo luận trong nhóm, nói rằng đã lâu rồi mọi người chưa chơi bida cùng nhau, muốn tổ chức tụ tập.

Diệp Sâm Nam đã tính toán lịch trình thay đổi, ban đầu đã hứa với anh em rằng sẽ đi ra ngoài tham gia hoạt động hôm nay.

Nếu không phải vì hôm trước nhận được điện thoại của Tô Trạch Diệp, nói Tô Mính Hoàn sẽ đến gặp anh hôm nay, cho nên sau khi từ St. Petersburg trở về và hạ cánh, anh không về sau cuộc họp ở công ty mà tới quán cà phê đợi cô.