Chương 37

Không biết làm sao, Tô Mính Hoàn nhìn thấy cô bé, đột nhiên lại nhớ đến lúc trước mình học cấp 3 cũng từng như vậy, cũng từng là bộ dạng hoa si như vậy đi xem anh chơi bóng rổ, trong lòng ngực ôm hai chai nước khoáng, muốn nhân cơ hội đưa cho anh.

Kết quả cuối cùng, người ta căn bản là không cảm kích, nói mình không uống loại nước này.

Nghĩ đến nó, Tô Mính Hoàn lại nhịn không được mà trừng mắt nhìn anh.

Thật sự là làm ra vẻ, uống nước khoáng còn muốn chọn hãng.

Cũng thật kỳ quái, lúc ấy không hiểu cảm thấy như thế nào, mà lại bị cuốn hút bởi vẻ bắt bẻ lại trang nghiêm của anh ấy mà không thể giải thích được.

Cô âm thầm thở dài lắc đầu, chỉ có thể trách lúc mình còn trẻ không có mắt nhìn.

Trong lòng tự mình mắng một hồi, lúc này điện thoại lại vang lên tiếng chuông.

Lấy điện thoại ra, là Vân Nghệ gọi tới, nói cuối tuần muốn tham gia một buổi tiệc tối, muốn tìm cô mượn túi.

Mấy năm nay Vân Nghệ rất khổ sở, đừng nhìn cuộc sống mà cô ấy khoe với người hâm mộ trên mạng là đẹp vô cùng, nhưng trên thực tế thậm chí còn không thể có được một chiếc túi hàng hiệu đàng hoàng, mà tất cả chỗ này đều không phải do tra nam Dương Nhuận Hiên kia ban tặng sao.

Giữa nhiều anh em như vậy, Tô Mính Hoàn cũng chỉ có quan hệ tương đối thân thiết với Vân Nghệ.

Cô tính tháng sau là sinh nhật Vân Nghệ, quyết định dứt khoát tặng cho cô ấy một chiếc túi làm quà sinh nhật.

Hai người hẹn nhau, ngày mai thứ bảy, buổi chiều đi cửa hàng lựa chọn.

Ngắt điện thoại, cô lại lần nữa nhìn về phía sân bóng, lại đột nhiên không thấy bóng dáng Diệp Sâm Nam đâu nữa.

Cô quay đầu lại liếc mắt tìm kiếm, kết quả người còn chưa tìm được, bỗng nhiên nhìn thấy một quả bóng rổ đang bay nhanh đến chỗ cô.

Tô Mính Hoàn giật mình tại chỗ, mắt thấy hình dạng quả bóng đen nhánh từng chút một phóng đại xuất hiện trong tầm mắt kinh sợ của mình, cô theo bản năng ôm đầu thét chói tai, hoảng sợ trốn sang một bên.

Một tiếng vang lớn nổ tung bên cạnh cô, bóng rổ nện vào hàng rào sắt phía sau cô.

Cùng lúc đó, trong sự hoảng loạn cô cảm giác mình giống như nặng nề áp mặt vào một bức tường cực ấm, cả người theo bức tường kia cùng nhau ngã xuống đất.

Cô sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa nổ mạnh, lập tức ngẩng đầu, phát hiện hóa ra mình đυ.ng vào người.

Chỉ là đợi đến khi cô nhìn thấy rõ người mình đâm phải là ai, lại đột nhiên sửng sốt.

Thân thể người đàn ông cực kỳ nóng bỏng, mang theo mùi mồ hôi nhàn nhạt, lại không khó ngửi, ngược lại còn có một tia mát lạnh.

Vẻ mặt Tô Mính Hoàn ngạc nhiên, dựa lên trên l*иg ngực rắn chắc của anh.

Có lẽ anh cũng không kịp đề phòng, vừa rồi không kịp kéo cô, cũng không kịp né tránh, cho nên theo bản năng duỗi tay ôm lấy cô, cùng cô ngã xuống.

Tô Mính Hoàn trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm người nằm dưới mình ngã xuống sàn, Diệp Sâm Nam nằm trên mặt đất, bởi vì mới vận động kịch liệt mà mặt vẫn còn đỏ, ngực phập phồng, thở phì phò nhìn cô.

Một trên một dưới.

Hai người ở cự ly gần quan sát lẫn nhau.

Đôi mắt anh vừa đen vừa trầm tĩnh, ánh đèn chiếu xuống, trông giống như bóng của ánh sao.

Tô Mính Hoàn cảm giác được tim mình đập sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực rồi, hoàn toàn không có cách nào không chế, cũng không biết là do bị dọa hay là con nguyên nhân nào khác.

Cô nhanh chóng chống tay lên sàn nhà muốn đứng lên, ai ngờ cánh tay chạm lên gạch men, mới vừa kéo ra được một chút khoảng cách với anh, thân thể lại mất lực, lần nữa đổ xuống.

Diệp Sâm Nam chỉ cảm thấy ngực mình nặng hơn, theo bản năng buồn bực khụ một tiếng.

Tô Mính Hoàn không đề phòng bị ngã vào hõm cổ chạm vào vai anh, trán cọ phải bên tai anh tóc hơi ướt, môi vừa vặn dán lên địa phương đang kịch liệt kích động của anh.

Ý thức được tình huống bây giờ của hai người, thân thể cô hoàn toàn cứng đờ, đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào, thế nhưng lại đem mặt chôn trong cổ anh hai giây.

Trên người anh tràn ngập hơi thở sạch sẽ, còn từng vận động qua, nhiệt độ thân thể nóng rực.

Diệp Sâm Nam ôm chặt sau lưng cô, hai mắt phóng nhìn ra không trung sân bóng, cảm nhận được hô hấp của cô phả trên cổ mình, mẫn cảm lại nóng rực.

Anh nhẹ nhàng cắn răng, cổ họng khô nóng nuốt nước bọt, yết hầu không tiếng nào lăn lộn.

Tô Mính Hoàn đầu óc rối loạn, mới chỉ qua một chút, không hiểu sao đột nhiên tình hình lại biến thành như vậy.

Cô nghe thấy có tiếng bước chân chạy về phía mình, có thể là đám người vừa rồi suýt chút nữa ném bóng rổ vào người cô đến xem xét tình hình.

Cô cố gắng chống đỡ bả vai Diệp Sâm Nam có ý muốn đứng lên.

Khuôn mặt đỏ bừng, cô ngẩng đầu lên khỏi cổ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.

Diệp Sâm Nam liếc nhìn cô, hiếm khi thấy cô có bộ dáng chột dạ như vậy, tâm tình trong lúc nhất thời có chút phức tạp.

Càng tệ hơn chính là, mỗi một tấc cô di chuyển lộn xộn đè ở trên người anh, đều làm cho anh có chút thở không nổi vì vậy anh dứt khoát ôm eo cô, đem cô trực tiếp đẩy qua một bên.

Một đám người tụ tập xung quanh, lo lắng xem bọn họ có bị thương hay không.

Tô Mính Hoàn ngồi dưới đất, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, một câu cũng đều không nói nên lời, chỉ máy móc mà lắc đầu.

Nhưng tình huống của Diệp Sâm Nam hình như không được lạc quan lắm, anh nằm bất động trên mặt đất, có người hỗ trợ kéo anh, anh mới miễn cưỡng từ trên mặt đất ngồi dậy.

Có người hỏi: “Có phải té bị thương chỗ nào hay không?”

Tô Mính Hoàn nghe nói vậy liền khẩn trương mà nhìn về phía anh.

Phi công là không thể bị thương được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công tác trong tương lai của anh.

Diệp Sâm Nam xoa xoa cổ, thử cố gắng vặn qua vặn lại.

Lúc này, Giang Tề Thịnh đi tới nhìn thấy tình huống trước mắt, nhanh chân chen vào đám người, vội la lên: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không có gì.” Thời điểm lúc nãy bị ngã xuống, phía sau lưng và cái mông nhất định đã chịu va chạm nên cảm thấy hơi đau.

Anh thường xuyên huấn luyện nên biết mức độ nghiêm trọng, chắc hẳn là không có vấn đề gì: “Cổ bị trẹo.”