Chương 4: Du thuyền

Cúp điện thoại, Tô Mính Hoàn đi trong phòng tắm tắm rửa.

Cô nghĩ hai ngày nữa sẽ đến nhà cũ Ngọc Giang Nam, nói chuyện lại với ông nội.

Chuyện này không thể thương lượng, cô ấy không thể thay đổi quyết định được.

Cho nên nhân lúc còn sớm để bọn họ hủy hôn với Diệp gia càng sớm càng tốt, để bác dâu cả đừng nhắn tin gọi điện làm phiền cô.

Sau khi tắm xong, cô quấn khăn tắm từ trong phòng ngủ đi ra, điện thoại trong phòng khách vang lên.

Vơ mái tóc dài trên tay, cô bước tới cầm lên thì thấy là cuộc gọi từ anh cả.

Tô Mính Hoàn không cần nghĩ cũng biết, nhất định là bác dâu cả lại kêu anh cả làm công tác tư tưởng.

Cô ngồi trên sô pha lau tóc, đặt loa ngoài điện thoại sang một bên, nói thẳng vào vấn đề: “Em biết anh định nói gì với em rồi, anh cả, em sẽ đi tìm ông Triệu sau hai ngày nữa và giải thích lý do rõ ràng, vậy nên anh không cần lo lắng. Thật là lãng phí lời."

Tô Trạch Diệp buồn cười hỏi: “Em định nói với ông lý do gì?”

“Đến lúc đó anh sẽ biết.” Tô Mính Hoàn trực tiếp ngăn cản anh ấy thuyết phục chính mình: "Dù sao, anh đừng nói đạo lý gì đó nữa, em không muốn nghe."

"Ai thèm nói đạo lý với em." Tô Trạch Diệp nói: "Anh đang hỏi em có muốn ra ngoài chơi không? Không phải lần trước em nói rằng khi nào du thuyền đến thì đưa em ra ngoài chơi một chuyến sao? Sáng mai có được không?"

Tô Mính Hoàn hơi dừng một chút, mới phát hiện mình đã lỡ lời.

Vậy là không phải gọi đến để thuyết phục cô sao?

Sau khi chần chừ hai giây, cô bắt máy và hỏi: "Du thuyền đến rồi sao? Nhanh vậy sao?"

Tháng trước, cô thấy anh cả của mình đăng bài trong vòng bạn bè nói rằng anh ấy đang làm bài kiểm tra giấy phép du thuyền, dự định mua một chiếc du thuyền.

Cô cứ nghĩ xin giấy phép du thuyền sẽ rắc rối lắm, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Tô Trạch Diệp nói với cô: "Mấy ngày trước anh mới lái về dùng thử cũng không tệ, cuối tuần rủ mấy người bạn cùng nhau ra ngoài chơi?"

Đương nhiên phải trải qua một sự kiện thú vị như vậy. Tô Mính Hoàn đồng ý lời mời của anh ấy, và gọi cho em họ Vân Nghệ, định dẫn cô ấy đi cùng.

Vân Nghệ rất phấn khích, nghĩ rằng cô ấy sẽ nhân cơ hội này để chụp một bộ ảnh đi chơi trên biển trên du thuyền, điều này chắc chắn sẽ thu hút người hâm mộ.

**

Ngày hôm sau tình cờ là một ngày nắng đẹp.

Để phù hợp với phong cách của buổi đi chơi hôm nay, Tô Mính Hoàn đã đặc biệt mặc một chiếc váy dài không tay màu trắng, trang điểm trong sáng trước gương, để tóc xoăn tự nhiên.

Cô ấy có làn da trắng và đẹp tự nhiên, có lớp nền tốt, chỉ cần trang điểm nhẹ và tô son thôi cũng đủ khiến người ta kinh diễm.

Cho nên vừa đến bến cảng neo đậu, khi những chàng trai ăn mặc bảnh bao nhìn thấy cô, họ thích trêu chọc cô: "Nào, nào, nhanh cho tôi biết, tiểu mỹ nhân này từ đâu đến!"

Vài người đàn ông vui vẻ nhìn cô, dáng người mảnh mai yêu kiều, eo thon đến mức tưởng như có thể ôm hết.

Rõ ràng rất gầy nhưng cơ thể lại có đường cong mượt mà quyến rũ, thanh mảnh và rất đẹp.

Lại thêm khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được này, cô có thể trở thành tâm điểm ở bất cứ nơi nào mà cô đến.

"Hai tháng không gặp, tiểu Hoàn Hoàn của chúng ta lại càng xinh đẹp hơn rồi!"

Nếu đây là một nơi khác, Tô Mính Hoàn gặp phải một người đàn ông lạ mặt tán tỉnh cô, cô nhất định sẽ xách túi lên ném về phía hắn, sau đó quát một tiếng: “Cút ngay!”

Nhưng đám con trai này đều là người quen, có quan hệ tốt với anh cả của cô, trước kia anh cả dẫn cô đi chơi, bọn họ có thường xuyên liên lạc, cũng quen đùa giỡn với nhau, hơn nữa cô cũng hiểu bọn họ là người biết chừng mực.

Cho dù bọn họ có trêu chọc như thế nào nhưng cũng nể tình bạn bè với anh cả cô mà không dám làm gì xằng bậy với cô.

Tô Mính Hoàn đi giữa bọn họ, nhìn thấy hai ba người đẹp mặt mộc ngồi trên mái nhà du thuyền chụp ảnh ở đó, vừa nhìn đã biết là bạn gái mới của bọn họ, khác kiểu với lần trước.

"Mọi người im lặng đi, lát nữa để mấy cô em bên kia nghe thấy được lại phải mua thêm vài cái túi về dỗ."

"Không phải chỉ mấy cái túi thôi sao?” Trong các chàng trai trẻ, An Trì là người năng động và ồn ào nhất, anh ta thích trêu chọc cô nhất: "Bao nhiêu túi cũng không ngăn được anh nói thật, có đúng không?"

Tô Mính Hoàn nghiêng liếc mắt nhìn anh ta, dựa vào lan can, khẽ hừ một tiếng: "Anh có thể đạo đức giả hơn một chút được không?"

An Trì bị châm chọc cũng không tức giận, anh ta dựa vào lan can bên cạnh cô châm một điếu thuốc.

Trên thực tế, mọi người đều có thể thấy rằng An Trì đã thèm muốn Tô Mính Hoàn đã lâu. Chỉ là, trong lòng anh ta tự mình biết, hai người bọn họ nhất định không có quan hệ gì.

Một mặt, Tô Mính Hoàn không nhất định phải yêu anh ta, về mặt khác, Tô gia cũng không thể gả thiên kim tiểu thư duy nhất trong nhà vào một gia đình trung lưu không cao cũng không thấp như An gia nhà anh ta.

Cho nên anh ấy chưa bao giờ dám có bất kỳ mộng tưởng nào mà chỉ coi Tô Mính Hoàn như một đứa em gái nhỏ, để ít nhất tình bạn giữa bọn họ có thể tồn tại mãi mãi.

Hôm nay thật ra An Trì muốn hỏi cô một chuyện, đứng một lúc, đang định nói thì đột nhiên có người bước đến lan can, hét lớn với người trên du thuyền đối diện: “Này, anh Sâm Nam, đã lâu không gặp!”

Tô Mính Hoàn bất ngờ nghe thấy cái tên này, nhất thời da đầu tê dại.