Chương 40: Chẳng thể hòa hợp

Diệp Di Thần cười khổ nắm tay mẹ, lại lén lút liếc mắt nhìn anh trai ngồi đối diện một cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho thích hợp.

Cũng may vừa đúng lúc bảo mẫu đến mời bọn họ ăn cơm chiều, Diệp Di Thần chạy nhanh nói: “Chắc là anh cũng chưa có ăn cơm, hay là cùng nhau ăn luôn nha.”

Diệp Sâm Nam vốn cũng không tính ở lại, đang muốn cự tuyệt, Giang Dĩnh lại giành nói trước: “Không biết anh đến, chị Dương chắc cũng không có chuẩn bị thêm phần của anh đâu.”

Diệp Sâm Nam bình tĩnh nhìn mẹ mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Buổi tối con còn có việc, đã có em gái ở với mẹ, con xin phép về trước, hôm khác lại đến thăm mẹ.”

Giang Dĩnh miễn cưỡng cười một cái, lại nói: “Công việc anh bận rộn, không đến cũng được.”

Diệp Sâm Nam trầm xuống, từ trên sô pha đứng dậy, không nói một lời mà xoay người đi ra ngoài.

Diệp Di Thần nhìn bóng dáng anh trai rời đi, có chút xấu hổ, cũng có chút đau lòng.

Sau khi chờ anh khuất bóng ngoài cửa, cô mới quay đầu lại nắm chặt tay mẹ mình, vẻ mặt khó xử nhìn bà.

Giang Dĩnh kéo cô đứng dậy đi đến nhà ăn, không giải thích bất luận cái gì.

Diệp Di Thần lại nhịn không được muốn bênh vực kẻ yếu, thay anh trai nói: “Mẹ à, tốt xấu gì anh trai cũng có lòng hiếu thảo đến thăm mẹ, dù sao mẹ cũng nên kêu anh ấy ở lại ăn cơm cùng với mình.”

Giang Dĩnh lại nói: “Chuyện của người lớn, con là đứa nhỏ, có rất nhiều cái đều không rõ ràng, cũng đừng đưa ra kết luận.”

“Nhưng mà ——” Diệp Di Thần kéo ghế dựa ra cho mẹ, tiếp tục nói: “Con nghe nói anh trai lần này đáp ứng ông nội mối hôn sự này là vì mẹ đó.”

Giang Dĩnh dừng lại, quay đầu nhìn về phía con gái nhỏ, trong thanh âm không nén được tức giận: “Con nghe ai nói hươu nói vượn?”

Lúc Diệp Sâm Nam đóng cửa lại, vừa đúng lúc nghe thấy những lời này.

Anh bỏ tay vào túi quần, đứng lặng yên ở bậc thang.

Khoảng một lát sau, anh ngửa đầu lên, liếc mắt nhìn thời tiết áp lực giống như sắp có bão, cảm thấy l*иg ngực như tắc nghẽn.

Anh đứng ở cửa trong chốc lát, cúi đầu đem đầu tóc chỉnh sửa lại, sau đó mới bước xuống bậc thang, lái xe rời đi thật nhanh.

Trên đường về nhà, anh tăng ga tối đa, nhưng tốc độ vẫn không thể giảm bớt cảm giác hít thở không thông trong nội tâm, cho nên đột nhiên muốn đi uống rượu.

Nhưng đi tới nửa đường, bầu trời u ám cả một buổi chiều bất chợt mưa to tầm tã, dường như cuối cùng cũng đem nỗi buồn của anh trút ra hết.

Xe chạy trên đường trong trời mưa lớn, đúng lúc dừng đèn đỏ, anh nhìn thấy câu lạc bộ bóng rổ kế bên cột đèn xanh đèn đỏ.

Cách cửa sổ xe, anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là thay đổi phương hướng.

Đối phó với những cảm xúc tiêu cực về tâm lý, trừ bỏ cồn làm tê liệt cảm xúc, vận động cũng có thể chuyển hướng sự chú ý một cách vô hình.

Ở trên sân đánh bóng rổ một cách thoải mái, ra một đống mồ hôi, thân thể mệt nhọc, cuối cùng đã giải tỏa vài phần tâm trạng buồn bã vừa rồi.

Giống như giờ khắc này, nằm ở ghế phụ nhìn mưa bên ngoài, nghe âm thanh mưa to ào ào trút xuống, kỳ thật đã tiêu tan một phần những mỏi mệt trong lòng.

Lúc Tô Mính Hoàn hỏi anh, anh vẫn còn đang thất thần.

Giờ khắc này, anh đang cố nhớ lại một số ký ức, không biết là từ khi nào, anh lại thích vận động?

Chắc là từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, bởi vì sinh ra trong một gia đình như vậy, cho nên so với đứa nhỏ trong gia đình bình thường sẽ hiểu chuyện sớm hơn.

Khi còn nhỏ, anh không hiểu vì sao cha mẹ lại không thích mình, ông nội lại rất khắc nghiệt với mình, cưỡng ép anh làm những điều mình không thích, dần dần bị bao vây trong cái vòng lẩn quẩn ngột ngạt mất tự do và không thể thoát ra được, cậu thường sẽ đưa anh đi chơi những môn thể thao khác nhau.

Mỗi lần đều vận động đến mệt mỏi, không nhấc nổi tay chân, có như vậy anh sẽ không rảnh đi để ý những chuyện làm anh hoang mang và phiền não, sau đó lại ngủ một giấc, tâm tình mới có thể chậm rãi tự khôi phục.

Dần dần, vận động đối với anh mà nói, không chỉ là rèn luyện, mà còn là một loại giải tỏa tâm lý.

Nghĩ đến đây, đúng lúc nghe được cậu ở bên cạnh đang kêu anh.

Anh thoát ra khỏi hồi ức, quay đầu nhìn lại.

Giang Tề Thịnh nói: “Mính Hoàn đang nói chuyện với con, sao con lại không trả lời?”

Diệp Sâm Nam chuyển mắt, Tô Mính Hoàn một đôi mắt to sáng ngời tò mò nhìn anh.

Hai người nhìn nhau một chút, anh mới hỏi: “Em vừa nói gì?”

Không biết có phải ảo giác của Tô Mính Hoàn hay không, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, vốn là đôi mắt trong veo và sắc bén nhưng giờ lại mỏi mệt đầy tơ máu.

Cô hơi hơi nhíu chân mày, hỏi anh: “Có phải rất đau không?”

Câu hỏi quan tâm không đầu không đuôi của cô làm Diệp Sâm Nam nhàn nhạt nhăn mày, thần sắc nghi hoặc mà nhìn Cô.

Tô Mính Hoàn là thật sự rất áy náy.

Nếu anh không phải phi công, cô mà có lỡ va va đập đập cũng sẽ không có gì.

Nhưng nếu thật sự bởi vì cô, chặt đứt tương lai sự nghiệp của anh, không chỉ làm cô cảm thấy tội lỗi, mà còn làm cô cảm thấy cả đời đều nợ anh, chỉ sợ về sau thật sự sẽ càng dây dưa không rõ ràng.

Cô xin lỗi một cách rất chân thành, lại nghiêm mặt mà oán trách anh: “Anh nói xem lúc đó biết rõ có nguy hiểm, tại sao lại không né qua chỗ khác?”

Diệp Sâm Nam cuối cùng phản ứng lại và biết ý cô muốn nói cái gì, lại bị cô nói một câu không lương tâm như vậy tức quá hóa cười, nhẹ hỏi: “Nghe ý tứ này của em, thì tôi cứu em còn trách là tôi đã xen vào việc người khác phải không?”

“..........” Tô Mính Hoàn thật sự không có ý như vậy.

Cô chỉ cảm thấy, vừa rồi nếu anh không kéo cô, thì trái bóng rổ đó cũng không đập trúng cô được, cô cũng sẽ không đυ.ng vào anh mà tạo thành tình huống như bây giờ.