Chương 47: Anh hùng không cứu mỹ nhân

Diệp Sâm Nam không biết cô đến, còn tưởng rằng cô cũng đi theo Trình Phẩm Sâm lên máy bay.

Vừa rồi anh đặc biệt đi một chuyến tìm bọn họ, kết quả người không ở đây, người trực ban nói cho anh hôm nay vừa đúng lúc bởi vì đoàn quay chụp đến sắp xếp hành trình bay, Tiểu Trình còn muốn mang theo hai mỹ nữ qua chơi.

Anh uống một chút nước, đành phải quay lại lều trại quay chụp, thuận tiện gọi điện cho người mang một ít đồ uống lạnh cùng trái cây lại đây cho mọi người giải nhiệt.

Tô Mính Hoàn lúc đến đây, chỉ thấy khu lều ồn ào náo nhiệt.

Cô đứng không gần không xa nhìn, Diệp Sâm Nam đứng bên cạnh xe cùng người phụ trách trong tổ quay chụp nói chuyện. Mà cô gái vừa rồi tán tỉnh anh, ngồi ở bàn thu nhận cùng với đồng nghiệp uống trà sữa nói chuyện phiếm, nhưng mà đôi mắt với hàng mi dài thỉnh thoảng lại hướng về phía bên cạnh xe, vẫn luôn quanh quẩn trên người nào đó, ánh mắt đều sắp thành dây rồi.

Cô nghe thấy có người gọi cô gái kia: “Trác Tư, đem hai ly trà này đến cho tổ trưởng và Diệp tiên sinh đi.”

Trác Tư ngay lập tức lấy lại tinh thần, buông trà sữa trong tay đứng lên.

Vừa rồi trong lúc vô tình dường như đã đắc tội Diệp Sâm Nam, trong lòng cô ta còn đang lo lắng có thể liên lụy đến công việc của mình hay không, muốn tìm một cơ hội để thăm dò.

Lúc này vừa đúng lúc lấy công chuộc tội, cô ta lập tức bê đồ lên ngượng ngùng đi qua.

Tô Mính Hoàn nhìn cô gái trên mặt muốn giấu nhưng lại không giấu được vẻ tương tư, từ tận đáy lòng thầm nghĩ người phụ nữ này giống như bộ dạng chưa hiểu việc đời. Trong giới người mẫu của bọn họ có nhiều nam người mẫu trẻ tuổi đẹp trai như vậy còn không đủ đẹp mắt sao, đến cả loại tư sắc này của Diệp Sâm Nam cũng có thể làm cho cô ta không dời mắt được?

Trong lòng khinh bỉ, không ngờ bên kia đột nhiên xảy ra một màn làm tất cả mọi người đều không kịp phòng ngừa.

Đại khái là bởi vì Trác Tư bị thu hút bởi vẻ bề ngoài giống chó của anh, không chú ý đến dưới chân, giày cao gót không biết thế nào lại vướng vào dây điện, chân đèn bị kéo sang một bên.

Cái giá đựng đèn lại bị đυ.ng vào cột dựng lều che nắng, kết quả khiến cho toàn bộ lều lung lay dường như sắp bị đổ xuống.

Diệp Sâm Nam đứng ở một chỗ với tổ trường quay chụp, mắt thấy lều sắp đổ, phản ứng đầu tiên chính là xoay người chạy lại.

Diệp Sâm Nam đứng tại chỗ, nhìn khoảng cách cái lều và mình, theo phản xạ có điều kiện tiến lên ngăn cản nguy hiểm, nếu không Trác Tư bưng cốc trà đi tới có khả năng đúng lúc bị cái lều kia đổ xuống người.

Nhân viên công tác bị thương, chẳng may có chuyện gì xấu, chính là trách nhiệm của bọn họ.

Mà cùng lúc đó, Trác Tư thấy Diệp Sâm Nam vẻ mặt nghiêm túc chạy về phía bản thân, hiểu lầm anh là tới cứu mình, theo bản năng hét lên một tiếng, sau đó không chút do dự nhào về phía anh như cọng rơm cứu mạng.

Tô Mính Hoàn cũng theo đó bị làm cho kinh hồn bạt vía, xem ra hôm nay phải tận mắt nhìn thấy một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân rồi.

Hơn nữa ở góc độ kia, Diệp Sâm Nam đúng lúc có thể ôm trọn được Trác Tư.

Cô dường như đã tiên đoán được trước, lập tức thấy được pha quay chậm kinh điển hiện trường nam nữ chính lần đầu tình cờ gặp mặt trong phim thần tượng, trình chiếu sôi động trước mắt mình.

Ngừng thở, cũng không biết là do khẩn trương hay là hưng phấn, Tô Mính Hoàn thế nhưng phát hiện tim mình có chút đập nhanh.

Nhưng mà ngay vào lúc cô chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với một màn này, thế nhưng lại xảy ra một chuyện đảo ngược lại khiến người khác trăm triệu lần không nghĩ đến.

Diệp Sâm Nam mắt nhìn thấy Trác Tư nhào về phía mình, anh cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng xoay người, chính xác tránh được đôi tay Trác Tư duỗi ra.

Sau đó, mọi người liền trơ mắt nhìn Trác Tư ngã ở trên đường băng trước mặt anh.

“???”

Tô Mính Hoàn nhìn theo một đường, thấy trường hợp hoảng loạn, cảm giác được lông tơ trên người đều dựng lên.

Anh hùng cứu mỹ nhân trong dự đoàn, ngã vào trong l*иg ngực ôm công chúa không thấy đâu.

Lại chỉ thấy người đàn ông lạnh nhạt, thấy mỹ nhân ngã không cứu.

“…”

Tất cả mọi người đều ngây ngốc chớp mắt, xung quanh đột nhiên yên tĩnh chỉ nghe được tiếng gió.

Thời gian ngắn ngủi hai giây, thế nhưng cuối cùng lại là Tô Mính Hoàn phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy đến, đem cô gái ngã trên mặt đất đỡ dậy.

Trác Tư ngẩng đầu, đôi mắt to long lanh với kiểu trang điểm nhạt nhìn Tô Mính Hoàn, đầu gối đau đến mức nước mắt đảo vòng quanh, còn hít hít mũi nói với cô: “Cảm ơn chị gái.”

“…” Tô Mính Hoàn nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng của cô ta, vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, lộ ra một biểu tình đồng cảm, quan tâm nói: “Chân của cô không có việc gì chứ?”

Cô thật ra đối với cô gái này sinh ra một tia đồng cảm, vừa rồi cô gái này nếu như không phải luôn chú ý đến gia hỏa Diệp Sâm Nam lạnh lùng kia, cũng không đến mức làm bản thân bị thương.

Cho nên người ta nói rời xa đàn ông bình an, thật sự không phải không có đạo lí.

Nhìn xem, bị thương rồi?

Người xung quanh cũng chạy nhanh đến nhìn, mồm năm miệng người quan tâm Trác Tư hỏi có nặng lắm không?

Trác Tư cúi đầu nhìn đầu gối ngã thâm tím của bản thân, sau đó mím môi kiên cường lắc đầu.

Tô Mính Hoàn đem Trác Tư giao cho các đồng nghiệp, từ trong đám người rời khỏi, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Sâm Nam, hơi nhíu mắt lại.

Cô quả thật là chịu phục, người đàn ông này tại sao lại như vậy, tiểu cô nương người ta té ngã ở trước mặt anh, hơn nữa anh lại vừa lúc có thể đỡ người ta, lại ngồi yên không nhìn thấy?

Cô cũng không dám tin tưởng, đây là một chuyện mà đàn ông có thể làm ra?

Vẻ mặt cô vô cảm nhìn anh, biểu tình hơi mang vẻ ghét bỏ.