Chương 1: Khai giảng

Năm 2012, đầu tháng 9.

Hứa Điển đứng dưới gốc đa lớn trong sân súc miệng, sau đó về phòng lấy cặp sách và áo khoác đồng phục, lớn tiếng gọi: “Ông, cháu đi trước đây.”

Bước chân của thiếu niên luôn luôn nhanh nhẹn, lời nói còn chưa dứt đã bước ra khỏi cửa.

“Cháu vội cái gì, đứng lại!” Ông Hứa vội vàng gọi cậu lại, bước tới bên Hứa Điển nhét vào trong tay cậu tờ 50 đồng nhăn nhúm.

“Cháu có tiền”. Hứa Điển cố ý đưa trả lại ông.

Ông Hứa trực tiếp nhét tiền vào trong túi áo đồng phục của Hứa Điển, “Đưa thì cứ cầm đi. Được rồi đấy, đi đi, không đủ nhớ nói với ông một tiếng.”

Hứa Điển đưa tay vào túi, sờ sờ tờ tiền.

Ông Hứa xua xua tay, theo thói quen định rút ra điếu thuốc. Còn chưa châm lửa, lại dường như nghĩ đến điều gì, ông ngẩng đầu nói: “Tan học nhớ đến giúp thím Lưu sửa máy điều hòa!”

Thiếu niên đã chạy đến con đường chính lát đá, cũng không quay đầu lại nói: “Cháu biết rồi!”

Hứa Điển nhanh chóng chạy về phía trước, đẩy cửa sắt nhà đối diện. Cửa không khóa, mười mấy năm nay vẫn luôn trước sau như một như thế.

Cuối hẻm Yên Đại có hai hộ gia đình. Phía Tây là nhà họ Hứa, phía Đông là nhà họ Lâm. Cửa lớn đối diện nhau, ở giữa chỉ cách một con đường lát đá rộng mấy mét.

Mười mấy năm trước nhà họ Lâm từng tân trang lại nhà cửa một lần, từ căn nhà cũ kỹ kiểu xưa nay đã chuyển thành căn nhà hai tầng nhỏ như bây giờ, lại một cái sân nhỏ đặt các loại bồn hoa linh tinh bình thường.

Cách một con đường, so với căn nhà vẫn giữ nguyên bộ dạng kiểu xưa của nhà họ Hứa, nhà họ Lâm lại rực rỡ hẳn lên.

Hứa Điển vừa vào cửa, một bóng đen từ trên sân phơi nhảy đến, từng bước nhẹ nhàng đi đến bên chân cậu.

Nằm xuống, hướng bụng lên trên, kêu meo meo làm nũng, ăn vạ cực kỳ thuần thục.

Hứa Điển ngồi xổm xuống, kéo cái đầu đang ngoe nguẩy của con mèo “Chào mày, Hạt mè.”

Mèo đen nhỏ:” Meo~”

Sau tiếng mèo kêu, tiếng bước chân quen thuộc tới gần, ngay sau đó là thanh âm đẩy cửa, một người phụ nữ cất tiếng nói êm ái: “Tới rồi, mau vào nhà ăn cơm.”

Hứa Điển đứng dậy, gật đầu chào với người phụ nữ ấy: “Dì Thu, chào dì ạ.”

Người phụ nữ tên đầy đủ là Trương Vân Thu, là nữ chủ nhân của Lâm gia. Sau khi chào hỏi xong, bà xoay người vào nhà tiếp tục bận rộn.

Hứa Điển bước qua mèo đen nhỏ, đến bậc thang đẩy cửa ra. Vừa vào khu vực huyền quan là có thể thấy bàn ăn, trên bàn đặt bánh bao cùng sữa đậu nành còn đang nóng hầm hập.

Ăn chực đã mười mấy năm, Hứa Điển đã không còn xấu hổ từ lâu rồi, thoải mái kéo ghế ra ngồi xuống.

Trương Vân Thu bưng ra hai chén cháo kê, nói: “Cháu ăn trước đi, dì đi gọi Tuệ Tuệ dậy”.

Hứa Điển cười nhẹ không nói gì, ở trong bụng đếm số. Đếm tới mười, liền nghe thấy tiếng đập cửa liên tiếp “đùng đùng” vang lên. Sự dịu dàng của Trương Vân Thu khi đối mặt với Hứa Điển thay đổi, trong một giây biến thành bà mẹ nóng nảy: “Lâm Tuệ! Còn muốn ngủ tới khi nào? Mới khai giảng ngày đầu tiên đã muốn đến trễ có phải không?”

Khai giảng…

Khai cái gì giảng cơ?

Lâm Tuệ nằm trên giường, mí mắt hé ra mấy phân, sau ba giây hoảng hốt khép lại.

Cảnh trong mơ rất nhanh trở lại trong đầu. Không có logic, không có giới hạn, trước một giây cô còn tham gia thi trung học, giây tiếp theo đã biến thành học sinh lớp ba tiểu học.

Khai giảng năm lớp ba, cả lớp lại đổi chỗ ngồi. Lâm Tuệ cùng Hứa Điển đứng chen chúc trong đám người, chờ chủ nhiệm lớp mang danh sách chỗ ngồi mới ra.

“Chúng ta có còn được ngồi cùng bàn nữa không?” Lâm Tuệ hỏi.

Tuy rằng là câu hỏi, nhưng Lâm Tuệ đã sớm có đáp án trong lòng: Khẳng định là vẫn sẽ ngồi chung bàn. Bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhà trẻ đến tiểu học vẫn luôn ngồi cùng nhau, còn chưa bao giờ tách ra đâu.

Nhưng Hứa Điển bỗng nhiên nhấp nhẹ môi, nói: “Không đâu.”

Lâm Tuệ chớp chớp đôi mắt, không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy sẽ không. Cô còn muốn hỏi, chưa kịp mở miệng, Hứa Điển đã chắc chắn nói: “Bởi vì tớ là nam sinh, còn cậu là nữ sinh.”

Câu hỏi “Thế thì sao?” của Lâm Tuệ còn chưa kịp rời khỏi miệng, đã bị Trương Vân Thu mạnh mẽ đánh gãy, lôi cô trở lại hiện thực.

“Lâm Tuệ, còn không rời khỏi giường mẹ sẽ đi lấy chìa khóa mở cửa! Để cho Hứa Điển đi trước, không con lại hại nó cùng con đến trễ!” Giọng Trương Vân Thu càng ngày càng to, hoàn toàn không thua mấy bác gái bán cá ngoài chợ.



Lâm Tuệ đã tỉnh táo hoàn toàn, nằm thẳng trên giường, nghĩ thầm Trương Vân Thu cứ nói mãi như vậy, sớm hay muộn cũng bị tâm thần phân liệt. Ở bệnh viện thì đối đãi với bệnh nhân đều kiên trì và dịu dàng, đến khi về đến nhà lại hung tàn như vậy với con gái.

“Lâm Tuệ!” Trương Vân Thu lại rống lên một tiếng.

Lâm Tuệ giật mình một cái, trực tiếp từ trên giường giật phắt dậy, “Đang mặc quần áo”.

Trước khi mở tủ quần áo ra, cô nhìn lướt qua bàn lịch ngày.

Hôm nay là ngày 3 tháng 9 năm 2012, ngày khai giảng chính thức học kỳ 1 lớp 11. Cách thời gian người Maya tiên đoán tận thế còn lại ba tháng…

Nếu tận thế thật thì lại càng vui, cô không cần phải tham gia thi đại học nữa.

Mất hết mười phút để mặc đồng phục và rửa mặt, Lâm Tuệ cầm theo cặp sách chạy như bay xuống lầu, cũng không rảnh chào hỏi Hứa Điển, vừa đặt mông ngồi xuống liền nhét đầy miệng bánh bao.

“Ăn chậm một chút kẻo lát nữa lại bị nghẹn”. Trương Vân Thu nhịn không được ghét bỏ nói.

Nói xong, Trương Vân Thu nhìn hai đứa nhỏ cùng tuổi. Nhìn thế nào, đều thấy Hứa Điển xé nhỏ bánh bao bỏ vào miệng càng giống nữ sinh, còn Lâm Tuệ… thật giống quỷ chết đói đầu thai.

Lâm Tuệ nuốt xuống một mồm to đầy bánh bao, hỏi: “Ba đã đi trước rồi ạ?”

Trương Vân Thu nói: “Đã đi từ sớm rồi, không phải hai đứa hôm nay còn phải chào cờ sao?” Cha Lâm Tuệ là giáo viên dạy môn vật lý trường cấp ba, hơn một năm trước mới vừa được điều nhiệm đến ngôi trường nơi hai đứa nhỏ học.

“Phải vậy không?” Lâm Tuệ quay đầu nhìn về phía Hứa Điển hỏi lại.

Hứa Điển không đáp, tiếp tục xé bánh bao. Lâm Tuệ đành phải nhìn lên phía đồng hồ treo tường ——-6:45

Từ Đại Yên đi đến Kim Trung cần đến hai mươi phút, Kim Trung khai giảng trễ nhất là 7:20, nếu có nghi thức chào cờ yêu cầu đến trước 15 phút.

Nói tóm lại, nếu bọn họ không bắt đầu đi ngay, chắc chắn sẽ đến muộn!

Quả nhiên, Hứa Điển lập tức rút khăn giấy ra lau miệng, xách cặp sách đứng dậy, “Dì Thu, con ăn no rồi”. Dứt lời, cậu hoàn toàn không có ý tứ đợi Lâm Tuệ, đi ra ngoài.

Lâm Tuệ trên tay còn cầm nửa cái bánh bao thịt.

Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã, chờ cô thêm nửa giây không được sao! Còn chưa ăn hết được nửa cái bánh bao đâu!

Hứa Điển đi đến trước cửa mang giày, Lâm Tuệ vội vàng kêu: “Hứa Điển, cậu chờ mình một chút!”

Người nọ dường như không nghe thấy, biến mất sau vệt nắng chiếu vào cửa.

Lâm Tuệ: “…”

Cô đã tạo cái nghiệt gì mà lại có một thanh mai trúc mã như thế này?

Lâm Tuệ không còn cách nào khác, đành phải quay quay về phía Trương Vân Thu chớp chớp đôi mắt: “Mẹ~”

“Đừng nhìn mẹ, mẹ không đưa đi đâu.” Trương Vân Thu nhẹ nhàng trêu đùa mấy lọn tóc mới vừa uốn, khuôn mặt bảo dưỡng kỹ càng, hoàn toàn không nhìn ra đã làm mẹ có một đứa con mười bảy tuổi. “Mẹ kêu con suốt năm phút đồng hồ, đã tận tình tận nghĩa. Lại đến trễ, nếu bị mời phụ huynh thì trực tiếp kêu ba con qua đi, thuận tiện.”

Lâm Tuệ nhịn không được kêu rên: “Con có thật là con gái ruột của mẹ không?”

Trương Vân Thu liếc trắng con gái một cái: “Tiền nạp điện thoại di động là ai cho?” Hai mẹ con nhà Lâm nhìn có đến chín phần giống nhau, lúc đi trên đường còn bị người ta nhìn nhầm thành chị em. Vì thế Trương Vân Thu có chút đắc ý: “Còn may là con lớn lên giống mẹ, nếu mà giống ba con, mắt nhỏ một mí còn bị hói đầu, sợ là đời này cũng không gả ra ngoài được.”

Lâm Tuệ phun trào: “Vậy mẹ còn gả cho ba con làm gì.”

Trương Vân Thu thu tay lại, mang tờ 100 đồng vừa mới rút ra nhét trở lại, “Lâm Tuệ, con còn chưa đủ?”

“Con biết, con biết, mẹ là coi trọng tài hoa của ba con”. Lâm Tuệ vươn đôi tay, cười đến ngọt ngào. “Cảm ơn mẹ~”

Trương Vân Thu tức đến phát cười. Sở trường của con gái bà, chính là cái gì cũng có thể nói. Năm 1995 ấy ở hẻm Yên Đại có tổng cộng ba đứa bé sinh ra, Lâm Tuệ là bé gái duy nhất. Con gái sao, chính là nên an an tĩnh tĩnh, nhưng Lâm Tuệ lại nói nhiều nhất, cái miệng cả ngày cứ ríu rít không yên.

“Muốn bao nhiêu?”

Lâm Tuệ đưa ra hai ngón tay, “Chuyện tốt thành đôi, hai trăm~”

Trương Vân Thu đưa ba tờ ông Mao mặt đỏ cho Lâm Tuệ, còn không quên dặn dò: “Một trăm đồng đưa cho Hứa Điển, nhớ kỹ đó”.

“Nhớ ạ.” Lâm Tuệ cầm tiền cất đi, lại nói: “Mẹ không sợ con có tâm tư muốn nuốt luôn sao?”



“Cả kỳ nghỉ hè không bị ăn đòn, giờ ngứa da phải không?”

Trương Vân Thu giơ tay làm bộ muốn đánh, Lâm Tuệ phản ứng lại mau chóng, thoắt một cái đã đến trước cửa mang giày. “Người già tức giận sẽ sinh nếp nhăn. Mẹ, con đi đây.”

Lâm Tuệ vội vã đẩy cửa ra, thấy Hứa Điển đang đứng đỡ xe đạp ở ngoài cửa sắt xa xa chờ cô.

Sau khi lên cấp ba, Hứa Điển cao lên nhanh chóng, chưa đến một năm đã cao đến 1m76, hơn Lâm Tuệ cả một cái đầu.

Lâm Tuệ đứng ở bậc thang ngoài cửa sắt, miễn cưỡng có thể so chiều cao cùng Hứa Điển. Cô có chút khó chịu, khi hai người đi cùng nhau lúc học cấp hai, còn có người nói Hứa Điển thấp hơn cô. Nhìn đến mèo đen của mình ở trong lòng Hứa Điển, cơn khó chịu lại tăng thêm vài phần. Vì sao chỉ có cô ôm mèo là bị cào?”

Lâm Tuệ chọc nhẹ vào đầu con mèo nhỏ: “Mày đừng quên là ai nhặt mày về!”

Hạt mè: “Meo!”

“Á à, mày còn dám cãi với tao.” Lâm Tuệ xoa xoa tay, “Mày ngủ ở chậu hoa, ép chết cây hoa hồ điệp tao còn chưa dạy dỗ đâu, đồ con mèo thấy sắc quên nghĩa”.

Sắc ở đây, đương nhiên là chỉ Hứa Điển.

Hứa Điển đưa tay xoa xoa xương mũi, bọng mắt có quầng tím nhàn nhạt, hẳn là do tối qua thức khuya ngủ không ngon. “Hai người cãi nhau đừng lôi mình vào.”

Lâm Tuệ liếc cậu một cái, “Mình còn tưởng rằng cậu đi trước rồi.”

Hứa Điển: “Thật ra mình cũng định như vậy.”

Định hay không định, không đi tính ra cậu còn có lương tâm. Lâm Tuệ vừa định khen, Hứa Điển đột nhiên ngước mắt nhìn cô, đánh giá từ trên xuống, cuối cùng ngừng ở trên đùi Lâm Tuệ.

Đồng phục cấp ba nhìn luôn vừa dài vừa rộng, hoàn toàn che khuất hai đường cong ở chân Lâm Tuệ.

Hứa Điển cười một tiếng, “Sợ cậu chân ngắn, theo không kịp”.

Lâm Tuệ: “?”

Lâm Tuệ nhón chân lớn tiếng ồn ào: “Mình chân ngắn khi nào? Tốt xấu gì mình cũng được một mét sáu lăm! Ở bên nữ sinh đã được xem là rất cao rồi! Lớp thể dục mình đều đứng ở cuối hàng, mắt cậu mù không thấy được sao!” Nếu gϊếŧ người mà không phạm pháp, bây giờ cô muốn nhào lên bóp chết Hứa Điển chôn vào đất để làm phân bón cho hoa.

Hứa Điển đạm mạt: “Mình không học cùng lớp thể dục với cậu”

Lâm Tuệ: “…”

HÌnh như, đúng là như vậy.

Thanh mai trúc mã mười bảy năm, Hứa Điển đã luyện ra kỹ năng ‘một câu đè chết Lâm Tuệ’, hơn nữa đã luyện đến cảnh giới chí tôn.

Cậu vỗ vỗ yên sau, “Muốn đến trễ?”

Lâm Tuệ dưới đáy lòng thầm mắng vài câu, ôm cặp sách ngồi trên sườn xe đạp.

Hứa Điển không lập tức lên xe, mà đứng yên lặng nhìn Lâm Tuệ.

Lâm Tuệ ôm cặp sách che ở trước ngực, ra vẻ “ngươi đừng nghĩ xằng bậy”, hỏi: “Sao thế?”

Hứa Điển huơ huơ vài cái ở bên lỗ tai cô, ngón tay giữ khoảng cách nhất định, không thực sự đυ.ng đến, “Tóc”.

Trước đó vài ngày, Trương Vân Thu nói muốn đi uốn tóc xoăn. Lâm Tuệ cũng nhàn rỗi không có việc gì, đi theo cắt tóc ngắn đến vai.

Đẹp thì đẹp, nhưng bất hạnh chính là, mỗi ngày rời giường đầu tóc đều bị rối loạn, sợi chỉa ra sợi chỉa vào. Cũng may Lâm Tuệ đã sớm có chuẩn bị, cô lấy ra một cái kẹp tóc, kẹp mấy sợi tóc chỉa ra ngoài vào, “Như vậy thì sao?”

Hứa Điển nhấp môi, im lặng vài giây, nói: “Xấu.”

Lâm Tuệ: “…”

Đẹp hơn cậu là được:)

------oOo------