Chương 12

"Ơ? Tại sao? Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, vào giới giải trí chắc chắn sẽ thành công vang dội." Tiểu Ngôn nói.

Thẩm Niệm Hạ còn chưa kịp trả lời, một thanh âm lạnh lẽo xen vào: "Giới giải trí có cái gì tốt."

Tiểu Ngôn quay sang nhìn Thẩm Niệm Thu, nghĩ đến Thẩm Niệm Thu lớn lên cũng đẹp như vậy nhưng vẫn bị cư dân mạng chỉ trích, đột nhiên cảm thấy lời mình nói quá bồng bột.

Nhưng với tư cách là một "nhan cẩu" chính hiệu, Tiểu Ngôn lại cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Cô thầm thán rằng vị Thẩm tiểu thư này sở hữu nhan sắc thực sự quá xuất chúng. Mặt mộc thanh tao, không son phấn đã đẹp đến mức kinh diễm, mà khi trang điểm lên lại càng thêm rực rỡ, động lòng người.

Tuy nhiên hiện tại cô vẫn là một người mới, nói gì vào lúc này cũng còn quá sớm. Chờ đến khi Thẩm Niệm Hạ nếm trải sự ngọt ngào của giới giải trí, có khả năng cô sẽ đổi ý.

Thẩm Niệm Hạ nhìn qua gương trang điểm, đối diện với thiếu niên đang ngồi ở bên kia.

Hai người chỉ nhìn nhau trong chốc lát, Thẩm Niệm Thu liền quay người sang chỗ khác, đi đến chiếc ghế đặt ở một bên rồi ngồi xuống, cúi đầu nghịch điện thoại.

Thẩm Niệm Hạ nhớ tới Thẩm Niệm Thu khi còn nhỏ vẫn luôn thích bám lấy mình, theo sau lưng mình, đúng là khi còn nhỏ dễ thương hơn nhiều.

Nhưng tại sao bọn họ lại xa cách đến nỗi này?

Thẩm Niệm Hạ rơi vào trầm tư.

*

Chờ Thẩm Niệm Hạ làm tạo hình xong, ba tổ khách quý kia đều đã chụp xong rời đi rồi.

Nhϊếp ảnh gia nhìn cặp chị em này, mắt sáng ngời ngợi, nguyên nhân đương nhiên là —— trai xinh gái đẹp, đẹp đến lóa mắt.

Hơn nữa trên người hai người đều có một loại khí chất độc đáo, dù cử chỉ bình thường cũng đủ thu hút.

Ban đầu, nhϊếp ảnh gia còn lo lắng Thẩm Niệm Hạ không đủ khả năng thể hiện, đây là bệnh chung của những vị khách quý xuất thân tân binh. Vừa rồi ông chụp cho một soái ca, nhìn qua cũng đẹp mắt, nhưng khi cầm máy ảnh lên lại chẳng phối hợp gì cả, khiến ông ta cảm thấy phiền phức.

Ai ngờ Thẩm Niệm Hạ lại hoàn toàn không mắc bệnh chung này, mỗi bức ảnh đều thể hiện rất tốt.

Ngược lại, Thẩm Niệm Thu, người luôn nổi tiếng trước màn ảnh lại có phần gượng gạo trong cách biểu hiện. Không phải nói nhan sắc của cậu không tốt, mà là cậu có phần thiếu tự nhiên, tổng thể cảm thấy có chút gượng gạo.

Có chút kỳ lạ.

"Thẩm lão sư, cậu cùng chị gái xích vô đi, thân mật một chút, làm tư thế thân mật một chút......" Nhϊếp ảnh gia không ngừng nhắc nhở.

Thẩm Niệm Hạ suy nghĩ một hồi, liền hỏi: "Cậu......ngại à?"

Thẩm Niệm Thu: "...... Dài dòng."

Cậu đi đến phía sau Thẩm Niệm Hạ, cả người thả lỏng, đem đầu đặt ở trên vai Thẩm Niệm Hạ, giống như một chú cún bự.

Thẩm Niệm Hạ hơi khựng lại, tiếp theo liền nghe giọng nói vang bên tai: "Như vậy có được chưa?"

Cũng không biết là hỏi ai.

"Được được!" Nhϊếp ảnh gia giơ máy ảnh lên, bắt trọn khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Chụp xong ảnh quảng bá, hai người đi về hướng thang máy.

Mà ở phía sau bọn họ, Tiết Thiên Thiên cùng Diệp Hải cũng vừa đi ra từ văn phòng đạo diễn.

Tiết Thiên Thiên nhìn hai người đằng xa, cắn chặt răng: " Cô ta thật sự là chị ruột của Thẩm Niệm Thu sao? Nếu chị của cậu ta lợi hại như vậy, sao cậu ta còn tham gia vào giới giải trí?!"

Tiết Thiên Thiên rất không cam lòng.

Đạo diễn Thịnh tuy rằng bồi thường cho bọn hắn tài nguyên, nhưng cái tài nguyên đó sao so sánh được với việc xào couple với sao đỉnh lưu Thẩm Niệm Thu?

Điều khiến cô khó chịu hơn nữa là đạo diễn Thịnh còn dặn dò cô không cần kéo Thẩm Niệm Thu để lăng xê.

"Hải ca, chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ cuộc sao?" Tiết Thiên Thiên hỏi Diệp Hải, người vẫn luôn giữ vẻ mặt u ám.

Diệp Hải nói: "Cô nuốt được cục tức này sao?"

Cô ta đã dồn hết tâm tư, bày biện tỉ mỉ, chi tiêu tốn kém, mọi thứ đều đã chuẩn bị chu đáo, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, vậy mà bỗng dưng bị Thẩm Niệm Hạ xuất hiện phá hỏng tất cả.