Chương 17

*

Ở phía xa, Thẩm Niệm Hạ đang nghe điện thoại.

Cô gần đây đã từ chối rất nhiều lời mời, nhưng hôm nay người gọi điện thoại là viện trưởng Lưu, nói cuộc họp báo thông báo về mắt mô phỏng sinh học "Hi Quang" xảy ra chút vấn đề.

Lát nữa khi tập hợp bọn họ sẽ phải nộp điện thoại lên, không tiện để gọi điện.

Thẩm Niệm Hạ nói ngắn gọn: "Xin lỗi giáo sư, mấy ngày gần đây em có chút việc riêng, không thể tham dự cuộc họp báo. Nếu mọi người muốn hiểu biết đặc thù tính năng và ý nghĩa của Hi Quang, để Đường Nghiêu thay em tham dự cũng được, cậu ta cũng góp công trong việc sáng tạo ra Hi Quang."

Đường Nghiêu là học sinh kiêm trợ lý của cô, cũng là người nghiên cứu "Hi Quang" cùng cô, cũng là thành viên quan trọng của nghiên cứu này.

"Thầy vẫn hy vọng em có thể tham dự cuộc họp báo của "Hi Quang", em mới là người khởi xướng và phụ trách nó, ý nghĩa của em đối với "Hi Quang" rất lớn, không ai có thể thay thế được." viện trưởng Lưu thành khẩn nói.

Thẩm Niệm Hạ trầm mặc một lát.

Cuộc họp báo của Hi Quang diễn ra trùng thời gian với show《 Anh chị em của tôi 》, Thẩm Niệm Hạ lúc đầu tính tham gia cuộc họp báo của "Hi Quang" , nhưng giấc mộng kia đã khiến cô thay đổi quyết định.

Thật ra sáng tạo ra "Hi Quang" đối với cô cũng đã tính là hoàn thành rồi, còn phần phỏng vấn chỉ là việc phụ họa thêm thôi, cô không nhất thiết phải ra mặt tham dự. Học sinh kiêm trợ lý của cô, Đường Nghiêu, vẫn luôn đi theo cô nghiên cứu hạng mục này, cậu ta cũng nắm rõ những chi tiết của hạng mục.

Cho nên Thẩm Niệm Hạ mới từ chối việc phỏng vấn liên quan đến "Hi Quang".

Lão viện trưởng thấy cô còn do dự, liền nói tiếp: "Nếu không chi bằng em bỏ chút thời gian đến đây đi? Sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của em đâu."

Thẩm Niệm Hạ lúc này mới nói: "Đến lúc đó em sẽ suy xét lại, nếu có thời gian thì sẽ tới. Bây giờ còn có việc khác, em xin phép cúp máy trước."

Lão viện trưởng nói: "Cho thầy hỏi một câu, em đều bỏ đi hết công việc. Rốt cuộc là bận chuyện gì, có phải gặp khó khăn gì không?"

Đối với sự quan tâm của giáo sư, Thẩm Niệm Hạ lễ phép giải thích một cách khéo léo: "Cảm ơn giáo sư đã quan tâm, em không gặp chuyện gì khó khăn. Chỉ là mấy năm nay em vùi đầu vào công việc nhiều quá, không có nhiều thời gian ở cạnh người nhà, em muốn nhân cơ hội này ở cùng bọn họ."

*

Cúp điện thoại, Thẩm Niệm Hạ đang chuẩn bị trở lại, cẳng chân bỗng nhiên bị đυ.ng trúng một thứ gì đó.

Cô cúi đầu xuống thì nhìn thấy một đứa bé gái nhỏ xíu đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cô với vẻ tò mò, đôi mắt trong veo long lanh.

"Oa! Chị tiên nữ ơi!" - Đứa trẻ cất tiếng gọi bằng giọng trẻ con mềm mại.

Thẩm Niệm Hạ chưa bao giờ gặp cảnh tượng như vậy, nhưng vẫn bị sự đáng yêu của đứa trẻ thu hút. Cô khom người xuống, bế cô bé lên từ mặt đất và hỏi: "Bố mẹ của em đâu?"

Nơi này ở gần góc khuất, cô cũng không thấy những người khác.

"Bọn họ ở nhà rồi ạ." Chất giọng trong trẻo của cô bé đáp lại.

Thẩm Niệm Hạ: "Vậy em đi tới đây với ai?"

"Âm Âm đi cùng tới đây với chị gái, là do chị gái đi lạc, chị tiên nữ ơi, chị giúp Âm Âm tìm chị gái được không?" Đứa trẻ ước chừng chỉ có ba bốn tuổi, vừa mềm mại vừa đáng yêu, rất gan dạ, đã vậy khả năng diễn đạt cũng rất tốt.

Thẩm Niệm Hạ thấy không có ai ở đây tìm kiếm, thầm nghĩ cô bé thực sự đi lạc, nhẹ nhàng ừ lại một tiếng.

Cô gọi điện thoại cho Thẩm Niệm Thu trước: "Chị ở bên này có chút chuyện ngoài ý muốn, em cứ đi tập trung trước, ta sẽ tới nhanh thôi."

"Gặp sự cố gì ngoài ý muốn?"

"Chị gặp một cô bé đi lạc, chị sẽ đưa cô bé tới đồn cảnh sát."

Thẩm Niệm Hạ nói rõ mọi chuyện, nhanh chóng bế đứa trẻ lên, giao cho cảnh sát tuần tra ở sân bay.