Chương 29

Khi trọng tài hô bắt đầu, cậu vẫn đang tự hỏi, tại sao mình lại xuất hiện ở đây, tại sao lại tham gia trò chơi ấu trĩ này.

Cậu thậm chí còn liếc nhìn người bên cạnh đang há miệng gặm dưa một cách vô tư không chút hình tượng - Giang Vũ.

Cậu hơi muốn bỏ cuộc.

Tiểu Âm Âm hướng về phía Dương Hiểu Hiểu reo hò với giọng điệu nũng nịu: "Chị cố lên! Chị nhanh lên! Tiểu Vũ ca ca đã ăn một miếng rồi! Chị là tuyệt nhất!"

Xung quanh đều là tiếng cổ vũ, không khí căng thẳng cao trào.

Thẩm Niệm Hạ cũng ngồi xổm xuống, đối mặt với Thẩm Niệm Thu đang loay hoay ăn dưa nói: "Tiểu Thu cố lên nga!"

Thẩm Niệm Thu cắn một miếng.

Thẩm Niệm Hạ: "Nghe nói đội về cuối cùng sẽ ở chuồng bò."

Thẩm Niệm Thu đột nhiên cắn một miếng thật lớn.

"Vị trí đếm ngược thứ hai là nhà bị dột, dự báo thời tiết nói mấy ngày nay có mưa."

Thẩm Niệm Thu: "......"

Thẩm Niệm Thu cứ như vậy cắn một miếng rồi lại đến miếng tiếp theo, dù sao cũng chỉ là ăn dưa thôi mà. Có chuyện gì to tát lắm đâu, cậu không muốn ở chuồng bò, cũng không muốn ở trong căn phòng bị dột......

Cậu muốn lấy được vị trí đầu tiên, muốn ở ngôi nhà tốt nhất!

Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập dấu chấm hỏi và những lời thốt lên kinh ngạc.

【 Đây thực sự là túm thần sao? 】

【 Tự nhiên cảm thấy hắn ta cũng đáng yêu là sao nhỉ? 】

【 Đây là lịch sử đen tối nhất của Thu Thu. 】

【 Vị ca ca kiêu căng ngạo mạn đâu mất rồi? 】

【 ha ha ha ha, Thẩm Niệm Thu, gánh nặng thần tượng của ngươi rớt đâu rồi 】

Hết thời gian ba phút, Thẩm Niệm Thu nhìn một đống vỏ dưa hấu hỗn loạn trước mặt, cảm giác mơ hồ, ta là ai, đây là đâu.

Thẩm Niệm Hạ khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt lan tỏa trên khuôn mặt vốn đã ủ rũ, "Tiểu Thu giỏi quá, chúng ta đứng nhất rồi."

Thẩm Niệm Thu:......

"Thẩm ca ca thật là giỏi ~" Tiểu Âm Âm cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Giang Vũ mở to mắt nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng. Hắn đã tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng không ngờ rằng Thẩm Niệm Thu, người cao lãnh và khó gần, lại có thể đạt được vị trí đầu tiên.

Việc này so với trời mặt mọc đằng tây còn kỳ lạ hơn, hắn nhìn Thẩm Niệm Thu với ánh mắt đầy kính nể, "Không ngờ nha, cậu thế mà lại giấu nghề đấy, tôi bái phục rồi!"

“Đúng là cao thủ không lộ diện, lộ mặt thật thì chẳng còn là cao thủ nữa! Thầy Thẩm, rốt cuộc anh ăn sao có thể nhanh như vậy thế?” Dương Hiểu Hiểu cũng rất tò mò, cô cảm thấy thua Giang Vũ, người không có gánh nặng thần tượng thì còn chưa nói, nhưng thua cả Thẩm Niệm Thu lạnh lùng như vậy thì thật không thể tin được.

Huống chi, Giang Vũ ăn không khác gì Trư Bát Giới ăn dưa, lại vẫn thua Thẩm Niệm Thu, vậy rốt cuộc sao Thẩm Niệm Thu có thể ăn nhanh như vậy?

Thẩm Niệm Thu vẻ mặt bình thản, cậu không muốn thừa nhận đống vỏ dưa hỗn loạn này là do cậu ăn mà ra.

Cậu xoay người, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, không gợn chút cảm xúc nào, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh không có người mà thôi.

Nhưng cho dù cậu có bình tĩnh như thế nào, lỗ tai đã sớm ngượng chín màu hồng nhạt đã sớm phản bội cậu.

Thẩm Niệm Hạ nhìn bóng dáng thiếu niên quật cường lại kiêu ngạo, khóe môi càng cong lên, cô cầm một tờ giấy ướt đi qua đưa cho cậu.

Thẩm Niệm Thu nhận lấy tờ giấy, bực bội mà lau nước dưa còn dính bên khóe môi và trên tay, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Thẩm Niệm Hạ lại đưa một tờ khác qua.

Thẩm Niệm Thu:?

Thẩm Niệm Hạ chỉ chỉ khuôn mặt, "Chỗ này cũng dính nè."

Thẩm Niệm Thu:......

Lau lau vài lần, cậu vẫn không lau hết được, Thẩm Niệm Hạ tiến tới, cầm lấy khăn ướt trên tay cậu, lau đi hạt dưa trên mặt giúp Thẩm Niệm Thu, "Em lúc tập trung trông rất đẹp trai, không có gì phải xấu hổ."

Cô có đôi mắt phượng tiêu chuẩn, con ngươi sáng ngời trong trẻo như một hồ nước tĩnh lặng. Khi cô chăm chú nhìn một người, có thể khiến đối phương cảm thấy nghiêm túc và chân thành.