Chương 32

"Không có gì, ba mẹ cũng đang xem chương trình này." Thẩm Niệm Hạ giơ giơ điện thoại trên tay lên.

Thẩm Niệm Thu nhìn vào màn hình, "Bọn họ xem vì có chị thôi."

"Em ghen tị sao?" Thẩm Niệm Hạ hỏi.

Thẩm Niệm Thu quay đầu đi, "Em không phải loại nhỏ mọn như vậy."

Khóe môi Thẩm Niệm Hạ cong lên nhẹ, "Sao chị lại thấy có mùi giấm chua đâu đây nhỉ?"

Thẩm Niệm Thu:......

Cậu liệu có lý do để nghi ngờ Thẩm Niệm Hạ có phải bị ma nhập vào hay không? Nếu không sao đột nhiên lại nói nhiều như vậy, còn trêu chọc cậu nữa.

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa.

Thẩm Niệm Thu đứng dậy đi ra mở cửa.

Tiết Thiên Thiên trang điểm kỹ càng, tay cầm ô đứng ở cửa nhà Thẩm Niệm Thu. "Niệm Thu, chị có thể ở nhờ một đêm được không? Nhà chị bị dột nhiều quá, không thể ở được."

Thẩm Niệm Thu cau mày, nhìn Tiết Thiên Thiên từ trên xuống. Chỉ có một mình Tiết Thiên Thiên đến đây. Thẩm Niệm Thu định nói gì đó thì Thẩm Niệm Hạ đã đi ra. "Không phải hai người còn một phòng không bị dột sao?"

"Không có nha! Tất cả các phòng đều bị dột." Tiết Thiên Thiên không biết Thẩm Niệm Hạ nghe được từ ai mà biết nơi bọn họ ở có phòng không bị dột.

Ánh mắt Thẩm Niệm Hạ hơi thay đổi, đôi mắt đen láy sâu thẳm như một hồ nước không đáy, khiến người ta không thể nhìn thấu và đoán được suy nghĩ của cô.

Cho nên trong truyện có nói Thẩm Niệm Thu một mình chiếm lấy phòng ở không bị dột hoàn toàn vô lý!

“Chị Thẩm!" Tiết Thiên Thiên e dè nhìn Thẩm Niệm Hạ, vẻ mặt vừa đáng thương vừa bất lực. "Ngôi nhà được phân cho em thực sự không thể ở được. Nó vừa cũ nát, hư hỏng lại còn bị dột. Hải ca bảo em đến tìm Niệm Thu..."

Nghe Tiết Thiên Thiên nhắc đến Diệp Hải, Thẩm Niệm Thu nhíu mày, lạnh nhạt nhắc nhở: "Nơi ở của chúng tôi không phải chỗ ở nhờ."

Tiết Thiên Thiên cúi đầu, cả người toát lên vẻ ủy khuất nhưng vẫn cố nén lại.

Mắt cô ta nhanh chóng liếc nhìn màn hình điện thoại, lướt qua những dòng bình luận đang hiện lên.

【 Chị em Thẩm gia thật tàn nhẫn, dù gì đi nữa cùng làm dưới trướng chung một công ty, cho ở ké xíu thôi cũng có chết đâu? 】

【 Đồng tình với chị, nhờ chị em Thẩm gia giúp đỡ chính là quyết định sai lầm. 】

【 Chà, quả nhiên là người cùng một nhà, hai bọn họ đều máu lạnh như nhau. 】

Thấy đạt được mục đích, Tiết Thiên Thiên mừng thầm trong lòng,nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ hèn mọn: "Xin lỗi, tôi... tôi biết rồi. Xin lỗi đã quấy rầy mọi người, tôi đi đây."

Cô ta diễn như thật, giọng điệu còn nức nở như sắp khóc.

Nói xong, cô ta liền xoay người giả bộ rời đi.

Ngay khi cô ta định rời đi, một giọng nói lạnh lẽo lưu loát gọi cô ta lại.

"Đợi chút đã!"

Tiết Thiên Thiên dừng lại theo bản năng, quay đầu lại nhìn về phía giọng nói phát ra, "Chị Thẩm còn có chuyện gì sao?"

"Chúng tôi đi xem cùng cô." Thẩm Niệm Hạ nói.

"Hả?" Tiết Thiên Thiên bất ngờ, phản xạ theo tự nhiên.

Cô ta còn tưởng Thẩm Niệm Hạ đổi ý, đồng ý cho cô ta ở lại đây, không nghĩ rằng Thẩm Niệm Hạ lại muốn cùng cô đi kiểm tra nơi ở.

Thẩm Niệm Hạ: "Không phải cô nói phòng của mình không thể ở được hay sao? Chúng tôi đi qua nhìn xem có thể sửa chữa giúp cô được hay không."

"Nhưng mà trời đang mưa to......" Tiết Thiên Thiên rõ ràng có chút chột dạ.

Thẩm Niệm Hạ: "Không có vấn đề gì, đi thôi!"

Tiết Thiên Thiên có chút lúng túng, không biết phải làm gì tiếp theo. Tuy nhiên, nghĩ lại, một ý nghĩ xấu xa chợt lóe lên trong đầu cô ta. Cô ta muốn nhìn xem phản ứng của Thẩm Niệm Hạ và Thẩm Niệm Thu lúc đó sẽ như thế nào.

"Vậy thì làm phiền Niệm Thu và chị Thẩm rồi." Tiết Thiên Thiên khách khí nói.

Nhưng Thẩm Niệm Thu không hiểu được ý tứ của Thẩm Niệm Hạ, hơi nhướng mày nhìn Thẩm Niệm Hạ một cái.

Thẩm Niệm Hạ chỉ đơn giản nói lại một câu: "Lấy ô đi."

Thẩm Niệm Thu liền không hỏi nhiều, xoay người đi tìm ô, đồng thời còn tìm cho Thẩm Niệm Hạ đôi ủng đi mưa.