Chương 40

"Niệm Thu, em mượn cái máy cắt này ở đâu vậy?" Tiết Thiên Thiên đã bỏ nông cụ trên tay xuống, vui vẻ tiến đến trước mặt Thẩm Niệm Thu.

Thẩm Niệm Thu nhíu nhíu mày, né tránh Tiết Thiên Thiên đang muốn tới gần, không hề có ý định trả lời.

Giang Vũ cũng chạy tới hỏi: "Thẩm Niệm Thu, anh cũng đừng có giấu giếm chứ, mau nói ra chỗ anh mượn cái máy cắt lúa từ đâu ra đi! Bọn tôi cũng muốn mượn một cái."

"Trong thôn." Thẩm Niệm Thu lúc này mới kiêu căng phun ra hai chữ.

Giang Vũ: "......"

Tiết Thiên Thiên: "......"

"Chỗ nào trong thôn?" Giang Vũ tiếp tục chất vấn.

"Nhà thôn dân."

Giang Vũ: "......"

Hắn có lý do để nghi ngờ rằng Thẩm Niệm Thu cố ý làm điều đó.

Lúc này, một người dân trong thôn đi ngang qua đám người đang vây xem bèn lên tiếng nói: "Đội sản xuất chúng tôi chỉ có một cái máy cắt lúa này thôi, các người muốn mượn cũng không mượn được đâu."

"Ai ngờ Lý đại gia lại chịu cho các người mượn cái máy quý giá của ông ấy, lần này ông ấy thật là hào phóng." Một người dân khác trong thôn cười nói.

"Thẩm lão sư, lát nữa hai người dùng xong có thể cho chúng tôi mượn một chút được không?" Tô Hương hỏi.

Cô ta hiển nhiên đã quên mất lời Âu Thành Hạo vừa mới nói.

Giang Vũ hiếu kỳ nói: "Hương Hương, chị cũng biết lái máy cắt lúa sao?"

Tô Hương: "Chị chưa từng lái, nhưng thao tác chắc cũng không khó lắm!"

Cô ta xem thao tác của Thẩm Niệm Hạ thấy cũng rất đơn giản, có vẻ như không khác lái xe lắm, vừa học vừa làm cũng được.

"Chưa từng lái thì đừng có xài, Lý đại gia coi cái máy này là bảo bối, người trong thôn tôi muốn mượn của ông ta mà còn không được." Người dân trong thôn ở một bên nói.

Tô Hương có chút xấu hổ, không nghĩ tới sẽ bị một người qua đường thẳng thừng từ chối, liền giải thích nói: "Nếu hỏng thì tôi có thể bồi thường theo giá gốc."

Không bao lâu sau, nơi này liền xuất hiện không ít người dân, nhìn qua thì chắc hẳn là tới đây xem bọn họ thu hoạch.

Tiết Thiên Thiên thấy Thẩm Niệm Thu không trả lời cô ta, Tiết Thiên Thiên không hề nản lòng, ngược lại còn tiếp tục nói: "Niệm Thu, nếu không lúc hai người thu hoạch xong, cũng thu hoạch giúp chúng tôi một chút nhé! Tay chị đã đau nhức hết cả rồi, hắt xì ——"

Thẩm Niệm Thu cũng lười khinh thường, cậu không biết tại sao Tiết Thiên Thiên lại có thể mặt dày mở miệng ra nói như vậy.

Đương nhiên, cậu cũng không cần phải để ý tới.

Cứ như vậy không lâu sau, Thẩm Niệm Hạ đã thu hoạch xong một mảnh ruộng lớn, chỉ để lại 1/5 ruộng cho các vị khách mời khác.

Thẩm Niệm Hạ điều khiển máy cắt, lái máy cắt quay đầu lại rồi dừng ở ven đường.

"Tiểu Thu, lái xe ba bánh lại đây." Thẩm Niệm Hạ phân phó nói.

Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Thẩm Niệm Thu ngoan ngoãn lái xe ba bánh đến chỗ Tiết Thiên Thiên. Thẩm Niệm Hạ chuyển toàn bộ thóc đã thu hoạch được lên xe ba bánh.

Những hạt thóc rực rỡ ánh vàng chất đầy một xe, vẻ mặt trưởng thôn cực kỳ hưng phấn, "Không ngờ tới cô gái trẻ tuổi này còn có thể lái máy cắt, năm nay tôi thật sự may mắn mà."

Không thể tưởng tượng được cô gái trẻ tuổi này còn có thể lái máy cắt.

"Không cần khách sáo." Thẩm Niệm Hạ khéo léo đáp lại, đồng thời phân phó: "Tiểu Thu, giúp trưởng thôn chở thóc về phơi nắng đi!"

Tối hôm qua trời vừa mới mưa xong, hôm nay ánh nắng khá tốt, vừa hay có thể phơi thóc.

Trưởng thôn vui tươi hớn hở mà cảm ơn một lần nữa, cùng Thẩm Niệm Thu trở về phơi thóc.

Thẩm Niệm Thu phải đánh lửa hai lần mới khởi động được cái xe ba bánh cũ kỹ kia, chậm rì rì rời đi.

Những người dân còn lại cũng vô cùng ngưỡng mộ, một mảnh ruộng lớn như vậy nếu để người thu hoạch, phải mất ít nhất hai ngày mới cắt xong được. Kể cả dùng máy cắt lúa, chắc chắn sẽ mất 300 đồng, hơn nữa máy cắt năm nay còn không đi tới bên này của bọn họ, thậm chí còn không biết máy cắt có đến đây hay không.