Chương 42

Lúc này sao trời đã xuất hiện, người dân liền đưa tiền cho bọn họ, Thẩm Niệm Hạ và Thẩm Niệm Thu cuối cùng thu mỗi nhà tượng trưng 20 đồng, thu mỗi nhà 20 đồng là đủ để trả cho Lý đại gia tiền thuê và tiền nhiên liệu.

Các thôn dân chuẩn bị bữa tối rất đa dạng, chỉ chờ chị em Thẩm gia bận rộn cả một ngày trở về ăn một bữa no nê.

Người trong thôn cũng tính mời đoàn quay phim và các khách mời khác, nhưng Thịnh Huy cảm thấy bọn họ không hề làm gì, cũng ngại để tđoàn quay và các nhóm khách mời khác ăn ké cơm.

Buổi tối, hai chị em Thẩm gia ăn các món mà người dân đã chuẩn bị, nào là gà, nào là vịt, còn có cả heo, đồ ăn rất phong phú.

Mà bọn họ cũng chưa kiếm được bao nhiêu tiền.

Nhưng hiệu quả tiết mục lại đạt y như mong muốn, khán giả xem tiết mục này càng ngày càng nhiều, thậm chí xông lên đứng đầu của kênh quả vải.

Chị em Thẩm gia cùng hai người quay phim ở nhà người dân ăn một bữa tối ngon lành, đến lúc tạm biệt các thôn dân xong đã là đêm khuya rồi.

Hai người đi trên đường trở về.

Ban đêm ở nông thôn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có đom đóm bay ngang qua bên đường. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh. Gió đêm thổi đến, bay phần phật vạt áo thiếu niên và mái tóc Thẩm Niệm Hạ. Trong khoảnh khắc này, thời gian như ngừng trôi.

Người quay phim cũng cách hai người họ không xa đã quay lại hết toàn bộ khung cảnh này.

Người xem phát sóng trực tiếp không ngờ rằng mình đã theo dõi họ cả ngày cũng xúc động:

【Kỹ năng quay phim thật tuyệt vời, có chút cảm giác tươi mới như phim điện ảnh, khiến tôi có chút nhớ nhà.】

【Tiếp tục ghi hình đi, chúng tôi muốn xem cuộc sống hàng ngày của họ. Ngay cả khi họ chỉ im lặng đi lại như vậy cũng rất tốt, xin đừng tắt camera.】

【Thẩm tỷ tỷ thật là hoàn hảo! Vừa xinh đẹp, vừa khí chất, lại còn mạnh mẽ nữa. Thật sự rất thích cảm giác họ ở bên nhau.】

【Thôi bỏ đi, vừa thấy liền biết đây là chiêu trò mà, bọn họ lên hình lên hình quá nhiều so với người khác, thuê diễn viên quần chúng cũng không tồi, kỹ thuật diễn vẫn khá là tốt.】

【Thẩm Niệm Thu lần này là chi cả trăm vạn để marketing đi, đỡ uổng công nỗ lực tẩy trắng như vậy.】

......

Khi quay về nhà ở, Thẩm Niệm Hạ đã đi tắm, thay quần áo rồi ra ngoài.

"Tiểu Thu."

"?"

"Ngày mai chị muốn nghỉ một ngày, em...... Có thể tự lo được không?" Thẩm Niệm Hạ hỏi.

Thẩm Niệm Thu nhìn Thẩm Niệm Hạ với vẻ mặt kỳ quặc trong hai giây, "Em cũng không phải trẻ con."

"Ừm, chị tin em." Thẩm Niệm Hạ cầm lấy túi xách, "Chị phải đi đây."

Xe của tổ tiết mục đã chờ ở bên ngoài.

Không nghĩ mới ở cửa ra, túi ở trên tay liền bị giữ lại.

"Em đưa chị đi." Thẩm Niệm Thu không chút để ý mà nói một câu, đi trước một bước rồi mở cửa xe.

Thẩm Niệm Hạ nhìn thiếu niên mảnh khảnh đứng cạnh cửa xe, khóe môi khẽ cong lên.

Thẩm Niệm Thu cùng chị gái lên xe đi tới sân bay, trên đường đi không có camera nào đi theo.

Cả ngày bận rộn, Thẩm Niệm Hạ không có lấy một phút giây nghỉ ngơi. Bây giờ mới được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi ập đến. Nghĩ đến sáng mai còn phải họp báo, Thẩm Niệm Hạ nhắm mắt nghỉ mệt.

Thẩm Niệm Thu thật ra cũng rất mệt mỏi, dù cơ thể cậu thấy nhức mỏi, nhưng lại không hề buồn ngủ, đầu óc tỉnh táo đến kỳ lạ.

Cậu nhìn sang bên cạnh, hơi suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng dịch đến gần người Thẩm Niệm Hạ, dịch mãi cho đến khi cô dựa vào bên cạnh mình. Sau đó, cậu nghiêng đầu Thẩm Niệm Hạ, vốn đang dựa vào cửa sổ xe, về phía mình, để cô tựa vào vai mình.

Làm xong động tác nhỏ này xong, cậu còn liếc mắt nhìn lên phía trước.

Cũng may là tài xế và Thịnh Huy trên ghế phụ không phát hiện.

Thẩm Niệm Thu cũng ôm tay nhắm mắt lại.

Người đang dựa lên vai hắn lúc này khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên, nở nụ cười nhợt nhạt.