Chương 1: Bán nghệ không bán thân

“Hà Lạc! Cô lại đến muộn nữa rồi! Cô đang ở đâu? Ngoại trừ Hoắc tổng chỉ có mình cô chưa đến! Không phải cô muốn đuổi theo ngài ấy chứ?”

“Tôi biết rồi! Tôi ở dưới lầu, trên đường kẹt xe nên đến trễ.”

“Mau lên, tôi trông chừng giúp cô.”

Trước cửa thang máy đóng kín, một cô gái trẻ nhìn thoáng qua con số tuổi trẻ nữ tử nhìn thoáng qua con số 23 đang không ngừng tăng lên. Hôm nay cô mang giày thể thao, leo đến lầu chín không thành vấn đề nhưng khi cô leo đến tầng tám, tiếng thở dốc tràn ngập tìиɧ ɖu͙© của đàn ông rơi vào tai cô. Mặt cô lập tức đỏ bừng, dừng chân lại. Chỉ cách một tầng cầu thang, tiếng cô đi lên sợ cũng đã bị người bên trên nghe thấy, tiếng thở dốc bỗng im bặt. Hà Lạc nghĩ nghĩ chỉ còn thiếu chút nữa đã đến phòng họp, nhắm mắt lại, lấy điện thoại ra như giả vờ mình đang nói chuyện điện thoại, bụm mặt chạy nhanh qua, lúc đi qua còn không quên ném lại một câu: “Xin lỗi đã làm phiền! Hai người cứ tiếp tục!”

Hai người đứng ở cầu thanh đồng thời nhíu mày nhìn theo bóng cô.

“Cuối cùng cô cũng đến. Còn may là Hoắc tổng chưa đến, mau vào đi!”

“Hoắc tổng còn chưa đến sao? Hôm nay tôi thật sự bị kẹt xe!”

Hà Lạc đi theo Lưu Khắc ngồi vào chỗ của mình trong phòng hội nghị. Cô có một kịch bản muốn cải biên thành phim điện ảnh, nhà đầu tư lớn là tập đoàn Hoắc thị. Hoắc thị có rất nhiều sản nghiệp trong giới giải trí, những bộ phim điện ảnh mà họ đầu tư đều được xem trọng, lần này mua kịch bản của Hà Lạc nghe nói là muốn làm một hệ liệt, nội dung trong kịch bản của cô lại phù hợp. Nhưng ý đồ thật sự của bọn họ là gì, Hà Lạc cũng không quan tâm, đối với cô, mục đích của hôm nay là đến gặp kim chủ ba ba. Nếu “Ba ba” cảm thấy không hài lòng hoặc muốn nhét thêm nhân vật nào vào nữa, cô phải sửa kịch bản lại nhưng biên kịch sửa kịch bản là chuyện đương nhiên, dù sao nhà tư bản mới là quan trọng nhất, ai mà chẳng muốn ăn cơm.

“Tôi nói này Hà Lạc, mỗi lần mở họp cô không thể ăn mặc đàng hoàng một chút sao?”

Lưu Khắc nhìn thoáng qua áo thun lộ vai cùng chiếc váy cùng bộ, bên dưới còn có giày thể thao, nhịn không được đỡ trán. Rõ ràng cũng là biên kịch có thâm niên nhưng cách ăn mặc lại chẳng khác nào thiếu nữ, cho dù trẻ tuổi cũng không thể tùy ý như vậy a….

Hà Lạc lật lật văn kiện trước mặt, vẻ mặt không sao cả, “Mặc như vậy mới thoải mái, lại nói tôi bán nghệ không bán thân, mặc đẹp như vậy để làm gì?” Huống chi cô luôn cảm thấy mắt nhìn của mình không tốt, quần áo trong nhà hơn phân nửa là Tiểu Du nhà cô phối cho cô. Hắn nói rất thích hợp, cô cứ mặc như vậy thôi.