Chương 4

Trần Dương vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt âm trầm: “Tôi sẽ không làm việc này.”

Anh ta dù có vào đường cùng cũng quyết không bán thân.

Tôi bắt đầu quan tâm: "Vậy cậu đang làm gì?"

Trần Dương lạnh lùng nói: "Người phục vụ."

Tôi nhếch môi cười, nói từng chữ một: “Không sai, phục vụ, phục…. vụ…. tôi, người phục vụ của tôi.”

Phục vụ tôi cũng là đang phục vụ, chẳng qua đối tượng phục vụ có chút khác mà thôi, chưa kể thù lao nhận được còn gấp mấy chục lần.

Trần Dương cau mày, cười khẩy, tháo nơ trên cổ rồi quay người rời đi.

Thấy anh ta chuẩn bị rời đi, quản lý sợ tôi tức giận vội vàng tóm lấy anh ta, trầm giọng quát lớn thêm chút đe dọa: “Nghĩ đến mẹ cậu đang nằm trong bệnh viện rồi hãy quyết định.”

Tôi chậm rãi nói: “Nếu cậu đi theo tôi, một tháng tôi sẽ cho cậu 10 vạn, sắp xếp đội ngũ bác sĩ cùng phòng bệnh tốt nhất cho mẹ cậu, thế nào?”

Trần Dương dừng lại, không trả lời, im lặng là câu trả lời tốt nhất.

Tôi bật cười, cảm giác dùng tiền để ném vào người khác thật sung sướиɠ.

Nếu đối phương không đồng ý, chỉ có thể nói là tiền không đủ mà thôi.

Chỉ cần tìm ra điểm yếu của đối phương, sẽ không ai chỉ vì cái gọi là lòng tự trọng mà bỏ rơi gia đình mình cả.

Tôi vẫy tay, người quản lý nháy mắt dẫn những người khác đi rồi đóng cửa phòng riêng lại.

Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, tôi quay người đi vào phòng ngủ ở bên trong.

Thấy anh ta vẫn đứng đó, tôi cau mày: “Cậu đứng đó làm gì? Đi theo tôi.”

Trần Dương lúc này mới động đậy, nhấc chân đi theo phía sau tôi.

Phòng ngủ được trang trí rất trang nhã với một chiếc giường lớn.

Việc tiếp theo là làm gì không cần nói cũng biết.

Tôi: “Đóng cửa lại, cởϊ qυầи áo ra.”

Trần Dương bước đến gần tôi, vẫn còn chút do dự.

Tôi sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên.”

Tôi là một nữ phụ không có đầu óc, nhưng táo bạo lắm mồm, không biết thương hoa tiếc ngọc.

Anh ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, giơ đôi tay lên run rẩy mà bắt đầu cởi cúc áo.

Tôi ra lệnh: "Mở mắt ra rồi nhìn tôi."

Trên trán Trần Dương nổi gân xanh, anh ta đột nhiên mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của tôi.

Tôi nhếch môi hài lòng, thưởng thức vẻ mặt quật cường, bộ dạng bướng bỉnh và nhẫn nại của anh ta.

Hệ thống nhắm chặt mắt lại, điên cuồng khuyên nhủ tôi: "Nghĩ lại đi, cô nghĩ kĩ lại đi, cô thật sự không sợ đang làm được một nửa, Trần Dương sẽ nghiền cô thành tro sao? Cô là đang dùng tiền nhục mạ anh ta, chờ ngày anh ta có thể xoay người, cô thậm chí còn không có chỗ chôn đâu."