Chương 12

Lận Hạ dứt khoát lưu loát mà thay xong quần áo, quay đầu lại phát hiện Hứa Gia Niên đưa lưng về phía mình lỗ tai ửng đỏ, hậu tri hậu giác có chút nóng mặt, xoay người nói: “Tôi đi ra ngoài chờ cậu.”

Hứa Gia Niên hoàn hồn: “Nga,được .”

Chờ nam nhân rời đi phòng thay quần áo, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài.

Huấn luyện viên Trần đang cùng Tuế Tuế làm nóng người.

Lận Hạ tự mình dạy Hứa Gia Niên, phòng ngừa lát nữa thời điểm vận động bị thương.

Nhưng Hứa Gia Niên có khả năng thật sự không có tế bào vận động, mới vừa làm xong mấy động tác khởi động liền thở hồng hộc, Tuế Tuế so với cậu còn ổn định hơn .

Tầm mắt Lận Hạ xẹt qua gương mặt đỏ bừng của cậu, hầu kết lăn lộn, quay mặt đi nói: “Nghỉ ngơi hai phút, tôi đi lấy quần áo.”

Hứa Gia Niên lập tức liền nằm liệt xuống dưới đất, Tuế Tuế bất đắc dĩ lắc lắc đầu,cầm chai nước từ khu nghỉ ngơi đưa cho cậu .

“Cảm ơn con.” Hứa Gia Niên nói cảm ơn, nhìn trong tay Tuế Tuế trong còn có một chai nước thủy, liền hỏi: “Muốn chú vặn ra giúp con hay không ?”

Tuế Tuế lắc đầu: “Cái này là để cho cha.”

Hứa Gia Niên hơi ngẩn ra: “Vậy còn của con đâu ?".

Tuế Tuế lúc này mới liếʍ môi dưới, buông nước trong tay, xoay người lại đi cầm hai cái chai, còn đem một chai đưa huấn luyện viên Trần .

Hứa Gia Niên bất đắc dĩ, phát hiện đứa nhỏ này cũng quá ngoan, còn nhỏ như vậy liền biết chăm sóc người khác .

Cậu vặn chai nước ra cho Tuế Tuế , sờ đầu bảo cậu bé uống chậm một chút .



Lận Hạ cầm áo giáp ngoài đồ đấu kiếm của ba người cùng mặt nạ bảo hộ ra tới, Hứa Gia Niên đứng dậy nhận lấy đồ từ trong tay anh, ý bảo anh nhìn về phía Tuế Tuế, “Tuế Tuế lấy nước cho anh .”

Tuế Tuế đem nước đưa qua, Lận Hạ tiếp nhận, bàn tay to xoa xoa đầu bé : “Cảm ơn.”

Tuế Tuế nhấp khóe môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt .

Uống nước xong , Lận Hạ chỉ Hứa Gia Niên mặc áo ngoài như thế nào: “Khóa kéo ở bên phải, mặt khác nơi này còn có sợi dây lưng……”

Hứa Gia Niên tròng áo ngoài vô ,kéo dây kéo lại, học Lận Hạ đem sợi dây ở dưới kia luồn qua đáy để cài vào sau thắt lưng ——

Nhưng mà cậu dùng sức quay đầu cũng nhìn không tới phía sau, chắp tay ra sau lưng lại không đủ linh hoạt, thử vài lần cũng chưa cài được, ngược lại lôi kéo dây lưng đến căng chặt đáy .

“……”

Hứa Gia Niên đột nhiên ý thức được, bộ quần áo mình mặc trên người này đã từng được Lận Hạ mặc qua, sợi dây trong tay này, nói không chừng cũng từng kéo qua Lận Hạ……

Cậu tức khắc cứng đờ, tầm mắt nhịn không được chuyển qua trên người Lận Hạ chậm rãi đi xuống……

Ai ngờ Lận Hạ đột nhiên vòng đến phía sau cậu, một tay đỡ lấy vai : “Đừng nhúc nhích, tôi giúp cậu nhìn xem.”

Y từ Hứa Gia Niên phía sau tiếp nhận sợi dây lưng kia kéo lên phía trên, giúp cài vào cái nút sau lưng , sau đó chậm rãi điều chỉnh chiều dài, nhẹ nhàng buộc chặt ——

Dây lưng nhẹ nhàng cọ xát qua đùi, cả người Hứa Gia Niên cứng đờ, ngừng thở.

Bên tai lại nghe thấy Lận Hạ thấp giọng hỏi cậu: “ Chật không? Muốn chỉnh cho rộng một chút nữa không ?".

Không chật !