Chương 19

Đàm Vũ Trình tựa người vào ghế, ánh mắt lướt qua Quý Thính, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, giọng nói ẩn chứa ẩn ý: "Cậu cảm thấy tôi cần không?"

Quý Thính mân mê chiếc thìa trong tay, khẽ đáp: "Đợi đến khi cậu cần rồi nói."

Long Không nhìn bầu không khí bí ẩn giữa hai người, cảm thấy khó xử và có chút mơ hồ. Anh ta thở dài, nháy mắt với Quý Thính để giải tỏa căng thẳng. Quý Thính im lặng, bưng bát lên tập trung ăn cơm, không đáp lại ánh mắt của Long Không.

Ăn xong, Quý Thính cũng rót bia ra uống, độ cồn của bia không nặng như whisky nên cô vẫn tỉnh táo, chống cằm nghe hai người họ nói chuyện, thỉnh thoàng cũng nói chen vào vài câu.

Long Không đã uống khá nhiều, khuôn mặt đỏ bừng vì say.

Khi tan cuộc, "chợ đêm" vẫn tấp nập người ra vào, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu được nửa đoạn, rất nhiều người lái phân khối lớn đến để ăn khuya.

Thời tiết ban đêm vẫn khô nóng, Quý Thính uống bia nên trong người cũng như lửa đốt.

Ba người đi xuống bậc thang, tài xế lái thay đã chờ sẵn bên cạnh xe Long Không, Long Không đỡ cửa xe cho Quý Thính lên trước.

Đàm Vũ Trình đút một tay trong túi quần, đứng ngay phía sau cô, khiến cô không thể nào phớt lờ. Cô quải túi xách, nói: "Tôi với Đàm Vũ Trình sẽ đi chung xe, cậu ở xa, không tiện đường."

Long Không phản ứng lại, đúng là vậy thật, anh ta nói: "Vậy được rồi, đi nhé Mr. Đàm."

"Ừ." Đàm Vũ Trình ứng tiếng. Quý Thính và Đàm Vũ Trình né sang một bên để tài xế lái xe đi.

Chiếc xe màu đen của Long Không rời đi, Đàm Vũ Trình ném chìa khóa xe cho một tài xế khác, Quý Thính cùng anh bước vào xe và khom người ngồi xuống.

Giữa hơi thở đều nồng nặc mùi cồn, Quý Thính tựa vào ghế.

Đàm Vũ Trình ngồi ở vị trí bên cạnh cũng ngã người ra sau, điệu bộ uể oải.

Chiếc xe màu đen khởi hành, hướng về Trác Duyệt. Cuộc sống về đêm của Lê Thành mới chỉ bắt đầu, những làn gió nhẹ thổi qua cành cây, khẽ lướt ngang nóc xe.

Họ về đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của tòa nhà của Trác Duyệt, xe đỗ vào một vị trí khá tối.

Tài xế rời đi.

Ngay sau đó, vòng eo của Quý Thính bị bàn tay to lớn của Đàm Vũ Trình ôm lấy. Cô trực tiếp ngồi lên đùi anh, vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh. Đàm Vũ Trình mở mắt nhìn cô, Quý Thính khẽ rụt vai.

Bên trong bãi đỗ xe tối tăm này, họ nhìn nhau, lòng bàn tay anh đặt lên eo cô, mang đến hơi ấm nóng rực, Quý Thính nói khẽ: "Cậu nhìn gì?"

Đàm Vũ Trình đáp: "Cậu đang nhìn gì thì tôi đang nhìn cái nấy."

Quý Thính mím môi, tim đập thình thịch. Tư thế ngồi của anh khá ngang ngược, Quý Thính chống tay lên người anh, cố gắng không ngã vào lòng anh. Sau một lúc, anh ngước cằm lên, ngăn chặn đôi môi đỏ thắm mấp máy trước mắt mình. Bàn tay anh đưa ra sau lưng, chạm vào chiếc khóa kéo, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt và bắt đầu làm loạn. Quý Thính bị hôn đến run rẩy, không thể không chống tay lên ghế da đằng sau, tay còn lại của cô chống vào phần cơ bụng của anh. Trạng thái bên dưới lòng bàn tay cô khiến cô mê đắm, dây áo trượt xuống, lông mi mi nhiễm nước. Cô rụt bả vai, bàn tay anh ghì đè cổ cô rồi cúi gần hôn lên đó, khiến cô phải ngửa đầu ra sau. Qua một hồi, cô cúi đầu xuống hôn đôi môi mỏng kia của anh.

Sau một loạt va chạm, người đàn ông ngồi bật dậy. Phần không gian phía sau là không đủ.

Trong cơn mê loạn, Quý Thính ôm cổ anh, khẽ hỏi: "Lên nhà không?"

Đàm Vũ Trình mở mắt, môi kề môi thêm giây lát, sau đó nở nụ cười và nói nhỏ bên tai cô: "Hôm nay không có chuẩn bị."

Cô siết chặt cánh tay, mặt đối mặt trong khoảng cách gần, trong mắt đã chứa đầy hơi nước. Cô nghiến răng: "Cậu có bao giờ là chuẩn bị?"

Đàm Vũ Trình buông lỏng cô ra, tựa vào lưng ghế, nhìn bộ dáng này của cô mà cười khẽ. Anh kéo cô về phía mình: "Lần sau nhé?"

Quý Thính cảm giác vành tai nóng bỏng, buông hết sức lức ngã vào trong ngực anh, ngửi hương thơm trên cổ anh. Cô nói: "Kéo khóa lên giúp tôi."

Hơi thở của cô phả lên cổ anh.

Đàm Vũ Trình giơ tay, sờ vào đầu khóa kéo và nhẹ nhàng kéo lên. Quai áo mỏng manh của Quý Thính cũng tuột xuống, lộ ra xương quai xanh và bờ vai mảnh mai. Đàm Vũ Trình dùng đầu ngón tay quấn lấy quai áo, kéo nó trở lại.

Mặt Quý Thính đỏ bừng bừng, da ửng hồng. Cô nhớ lại ý định khi thay trang phục trước khi ra ngoài, dường như mọi thứ đều được phơi bày dưới đầu ngón tay anh. Lúc này, quai áo đã hoàn chỉnh trở lại trên vai, theo nhịp thở phập phồng,cô dịu dàng áp vào trên l*иg ngực rắn chắc của anh. Trong khoang xe kín đáo này, một luồng nhiệt khí mơ hồ bốc lên.

Quý Thính chống tay lên vai anh, ngồi thẳng người: "Tôi đi đây."

Đàm Vũ Trình dựa vào ghế tựa, gật đầu.

"Cạch", anh mở cửa xe, giọng nói cũng hơi khàn khàn: "Ngủ sớm chút."

"Ừm."

Quý Thính bước xuống khỏi đùi anh, bước ra khỏi xe, mái tóc vốn đã xõa tung nay càng thêm rối bời. Cô hất tóc, xách chiếc túi nhỏ đi về phía cầu thang. Đàm Vũ Trình nhìn theo bóng lưng của cô, anh dừng lại động tác gọi tài xế lái hộ mà bước xuống xe, đóng cửa xe lại, đi theo sau cô và tiễn cô đến cửa thang máy. Chủ yếu là vì đuôi lông mày của cô vẫn còn vẻ quyến luyến, làn da trắng mướt đến độ có thể bóp ra nước, thậm chí trên đó còn có những vết hằn đỏ. Với bộ dáng thế này, để cô đi một mình không an toàn.

Quý Thính bước vào thang máy, thấy anh đi theo vào, cô ngước mắt lên :"Hửm?"

Đàm Vũ Trình dựa vào vách thang máy, lười biếng bấm điện thoại: "Đi với cậu thêm một lúc."

Quý Thính làu bàu: "Tôi về nhà chứ không phải đi dạo."

Đàm Vũ Trình liếc mắt: "Tôi đi để tản bớt rượu."

Quý Thính "ồ" một tiếng.

Thang máy đến nơi.

Hai người ra khỏi thang máy, vẫn một trước một sau. Quý Thính mở cửa nhà, nhìn anh một cái, Đàm Vũ Trình nhìn cô, rút một điếu thuốc ngậm vào miệng: "Ngủ ngon."

Quý Thính: "... Ngủ ngon."

Quý Thính bước vào nhà, đóng cửa lại.

Đặt túi xách kệ giày, thay dép, vừa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc ngẩng mặt lên nhìn thấy bản thân trong gương. Da trắng nõn, trong mắt lấp lánh ánh nước, môi đỏ thắm kết hợp với sương mù trong ánh mắt lại càng thêm vẻ quyến rũ.

Chẳng trách anh muốn đưa cô về tận nhà.

Quý Thính đỏ mặt, cô buộc mái tóc rối bời. Phần cổ cũng không tránh khỏi, có vài dấu anh vừa hôn lúc nãy. Quý Thính đưa tay đóng cửa nhà vệ sinh, cởϊ áσ ngủ, tắm nước nóng.

Sau khi tắm nước nóng, thay đồ ngủ, Quý Thính đánh răng rửa mặt, nhìn lại bản thân trong gương, những vẻ quyến rũ ấy đã tan đi bớt.

Cô sấy tóc, pha một cốc sữa nóng rồi về phòng ngủ.

-

Sáng hôm sau, Quý Thính mới thấy điện thoại có tin nhắn, là Long Không gửi tối qua.

Long Không: [ Thính Thính, cậu ngủ chưa?]

Quý Thính vừa đánh răng rửa mặt, vừa nhắn lại cho anh ta: [Tối qua về nhà là ngủ ngay.]

Long Không nhanh chóng trả lời: [À, vậy nên sau khi không thấy cậu trả lời, tôi đã không nhắn nữa, đoán cậu đã ngủ rồi.]

Quý Thính: [Icon mặt cười]

Long Không: [Haha, cái biểu tượng cảm xúc này của cậu trông như người già vậy ]

Quý Thính: [Cút.]

Long Không: [Tuy bia khó say nhưng dễ chướng bụng, tới giờ vẫn còn khó chịu đây.]

Quý Thính: [Hôm nay nghỉ ngơi một chút đi.]

Long Không: [Đang nằm ườn trên giường đây.]

Quý Thính: [Icon mặt cười]

Cô làm xong mọi việc, bôi kem che khuyết điểm, mang giày, đi xuống lầu và đến cửa hàng, điện thoại lại reo, cô lấy ra xem.

Long Không: [Thính Thính, chuyện của Mr. Đàm thật sự khó giải quyết, nhưng tôi thấy mối quan hệ giữa cậu với cậu ấy khá tốt, hãy quan tâm cậu ấy nhiều hơn, mong cho cậu ấy sớm tìm được bạn gái.]

Quý Thính khựng lại.

Quý Thính không có lập tức trả lời. Mọi người đều biết cô có mối quan hệ tốt với Đàm Vũ Trình, nhưng tất cả đều không cảm thấy giữa họ có cơ hội. Kể cả bây giờ, mặc dù mối quan hệ của cô với Đàm Vũ Trình đã sang một trang mới nhưng vẫn không thấy tia hy vọng nào.

Cô trả lời Long Không một chữ "Ừ", sau đó nhét điện thoại vào túi xách. Bước vào "SunSet" dưới ánh nắng mặt trời, Tiểu Uyển đang pha expresso đá cho một vị khách, cửa hàng từ sáng sớm đã có khá nhiều nhân viên văn phòng đến mua cà phê. Quý Thính vào phòng nghỉ mặc tạp dề, mang ra những món tráng miệng nhỏ xinh xắn do Trương Dương làm, đặt vào tủ trưng bày.

Sau đó có ba vị khách yêu cầu đóng gói latte mang đi, Quý Thính thay vào vị trí của Tiểu Uyển.

Tiểu Uyển vội vàng ăn nốt phần mì trộn chưa ăn xong, cô bé lấy một cái bát nhỏ múc một ít cho Quý Thính: "Chị Thính, em chừa lại cho chị một ít nhé."

Quý Thính nghe vậy, cười nói: "Ừ em."

Buổi sáng có khá nhiều khách mua mang đi, cửa hàng làm khá nhiều bánh sừng bò, được đóng gói đẹp mắt, thích hợp để mang the, nhiều khách mua một ly cà phê và mang theo một phần bánh sừng bò để ăn sáng.

Buổi chiều chuẩn bị một số trà chiều, Quý Thính nhận cuộc gọi video từ thợ trang trí ở cửa hàng chi nhánh, trò chuyện một lúc mới quay trở vào trong cửa hàng. Lúc này, cô thấy Tiểu Uyển đang ngồi với một vị khách nữ đeo kính gần kệ sách, đang xem tướng tay ở đó, Tiểu Uyển giơ tay vẫy Quý Thính: "Chị Thính, chị có muốn để chị gái này xem không, chị ấy xem tướng tay giỏi lắm."

Quý Thính đặt cuốn sách mà khách hàng lấy về kệ sách, nhìn qua: "Chị đẹp đã xem được gì cho em rồi?"

Tiểu Uyển che miệng cười, nói: "Chị ấy nói năm sau em sẽ có đào hoa."

Quý Thính cười nhẹ: "Tuyệt vời."

Tiểu Châu nghe thấy ở bên kia, lập tức buông miếng vải lau mà phi nhanh tới, kéo ghế ngồi trước mặt vị khách nữ đó, giơ tay ra nói: "Chị đẹp, xem cho em nữa với."

Vị khách nữ đó tên là Lỗ Tinh Dao. Cô ta nâng kính, nghiêm túc nắm bàn tay Tiểu Châu, cúi đầu xem trông rất ra dáng.

Trương Dương và nhân viên học việc của cậu ấy đi ra thấy vậy cũng tụm lại xem, ngay cả những vị khách xung quanh cũng tò mò nhìn theo. Bỗng chốc, bầu không khí trở nên náo nhiệt hẳn.

Quý Thính bưng bánh ngọt ra cho khách cũng đến đứng cạnh bàn xem Lỗ Tinh Dao.

Lỗ Tinh Dao nói một hồi lâu về phương hướng hôn nhân của Tiểu Châu, nói rằng đối tượng ở phía Nam.

Tiểu Châu che miệng, vui mừng khôn xiết, cô bé hy vọng mình có thể ở lại miền Nam, em ấy thích thành phố Lê Thành này.

Nghe như thật vậy, rồi lại có phần huyễn hoặc.

Trương Dương cũng ngồi xuống để vị khách nữ này xem tay, cô ta nói năm nay Trương Dương có tình duyên và nó đang diễn ra. Trương Dương trừng to mắt, vuốt tóc, gật đầu dưới ánh mắt của mọi người.

Quý Thính nhướng mày: "Vậy là gần đây em có chuyển biến hả?"

Mặt Trương Dương hơi đỏ, đã vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?

Quý Thính cười nhẹ, nói với nói với Lỗ Tinh Dao: "Vậy là từ giờ em sắp bắt đầu thu hồi vốn rồi."

"Tôi xem cho cô nhé?" Lỗ Tinh Dao kéo tay cô qua, Quý Thính không kịp phòng bị.

Lỗ Tinh Dao nhìn rồi nói với Quý Thính: "Đường đời muôn lối, cô chọn con đường khó khăn nhất."

Tim Quý Thính khẽ hẫng một nhịp.

Mọi người đều nhìn Quý Thính, Quý Thính mím môi, nói: "Không chuẩn cho lắm."

"Vậy sao? Có đúng hay không cô tự ngẫm." Lỗ Tinh Dao cười mỉm.

Quý Thính rút tay lại, cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

Lỗ Tinh Dao này thật nhiệt tình, chống cằm nói với Quý Thính: "Đường tình duyên bắt đầu từ rìa bàn tay dưới ngón út, đi ngang qua đến gò Mộc tinh* ở ngón trỏ và giao với đường ở giữa chỗ ngón giữa."

"Vậy đào hòa thì xem thế nào?" Tiểu Uyển tiến lên trước hỏi.

Lỗ Tinh Dao nói cho Tiểu Uyển nghe ngay và luôn.

Bên trong quán lập tức trở nên càng sôi nổi hơn.

Quý Thính nhìn lòng bàn tay mình, không tham gia vào náo nhiệt này nữa mà quay lại quầy pha chế, không khí trong quán sôi nổi là chuyện tốt.

Khi hoàng hôn buông xuống, Lỗ Tinh Dao rời đi, trước khi đi đã để lại cho cửa hàng một tấm danh thϊếp.

Cô ấy là người trong nghề làm móng, vừa mở một tiệm nail ở tầng trên của tòa nhà. Lần này, nhiều khách hàng trong quán đều lấy danh thϊếp của cô ta, cô ta cười nói với Quý Thính: "Chúng ta có thể hợp tác."

Quý Thính nhìn cô ấy cười cười: "Có thể, lần sau bàn bạc lại."

"Tạm biệt."

Cô ta đẩy cửa bước ra.

Tiểu Uyển đi tới, thốt lên: "Cô ấy làm nghề làm nail cơ, giỏi ghê, biết cách làm ăn buôn bán nhỉ, tất cả khách hàng trong quán khi nãy đều kết bạn WeChat với chị ấy rồi, chị ấy nói trong tiệm của chỉ có cả thợ nam. Em sẽ đi, em nhất định phải gặp thợ nam của chị ấy."

Quý Thính bật cười.

-

Buổi tối trong cửa hàng xảy ra chuyện, nhân viên học việc của Trương Dương bị Trương Dương mắng một trận. Khi làm bánh, người này đã ăn vụng khá nhiều sô cô la. Tối nay Trương Dương lấy sô cô la ra mở ra xem, bỗng thấy hụt đi hơn phân nửa. Phòng nướng bánh là lãnh địa của Trương Dương, có thiếu mất một thìa đường cậu ta cũng nhận ra.

Người học việc này chỉ mới được tuyển dụng vài ngày trước, lúc bấy giờ, cậu ta vẫn cứng cổ không chịu nhận.

Trương Dương lo lắng cậu ta sẽ trộm đồ trong cửa hàng nên đã bàn bạc với Quý Thính kiểm kê sớm.

Quý Thính đồng ý, phải kiểm kê để xem tình hình có thiệt hại gì không. Vì vậy, họ bận rộn đến tận mười giờ rưỡi tối.

Quý Thính trở về căn hộ, vội vàng tắm rửa và sấy tóc, sau đó ngồi xuống thảm, mở máy tính, nhập xem kết quả kiểm kê.

Lúc này, chuông cửa reo.

Quý Thính đứng dậy đi mở cửa.

Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi đen và áo khoác âu phục, tay cầm laptop. Anh đang tháo cà vạt, mày nhăn lại vì mệt mỏi. Khi Quý Thính nhìn thấy anh, trong đầu chợt vang lên câu nói kia: Con đường khó khăn nhất.

Một tay còn lại của Đàm Vũ Trình đang cầm một túi bánh su kem, anh giơ tay lên ra hiệu cho cô cầm lấy.

Quý Thính sực tỉnh, đưa tay ra nhận lấy túi bánh su kem từ tay anh, cô lùi lại một bước, hỏi: "Sao cậu đến muộn vậy?"

"Mới tan làm" giọng anh khàn khàn, trên người thoang thoảng mùi rượu.

Quý Thính lập tức nhận ra, có lẽ tối nay anh vừa đi xã giao. Đàm Vũ Trình kéo phăng cà vạt, cởi cúc áo.

Quý Thính nhìn anh đổi giày, xách túi bánh su kem đến để trên bàn, sau đó rót nước cho anh.

Đàm Vũ Trình đặt laptop và áo khoác lên một góc sofa, nhận lấy ly nước mà Quý Thính đưa tới. Quý Thính vén tóc ra sau tai, khoanh chân ngồi xuống, nói: "Hôm nay cửa hàng kiểm kê."

Đàm Vũ Trình cởi cúc áo, cổ áo hở rộng, cầm ly nước hớp một ngụm: "Chưa đến cuối tháng mà đã kiểm kê?"

Quý Thính xé toạc túi bánh su kem, nói: "Học việc của quản lý quán ăn trộm sô cô la, để đề phòng nên kiểm kê toàn bộ."

Đàm Vũ Trình gật đầu, ngả người ra sau, tay vuốt ly nước.

---

- Grey -