Chương 14: "Dì ơi, chương trình kết thúc rồi à?"

"Tôi sẽ suy nghĩ kĩ." Mạc Tuệ nhận túi văn kiện trong tay luật sư Phùng.

"Cô Mạc, về phần bồi thường-----"

"Không cần đâu, cả hai đều như nhau cả."

Miệng luật sư Phùng giật giật, muốn nói lại thôi: "Được, nếu trong đơn thỏa thuận có điều khoản nào không hiểu hoặc là yêu cầu bổ sung, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."

Luật sư Phùng rời đi, An An liền theo sau Mạc Tuệ về phòng.

Cô mở túi văn kiện, lấy đơn ly hôn ra, nhìn thoáng qua, bình tĩnh buông xuống.

An An có chút tò mò, nhưng cái gì cũng không hiểu.

Đứa nhóc 4 tuổi lần đầu tiên ý thức được vấn đề, nếu bé có thể đọc được thì tốt rồi.

Không biết đọc thật đáng sợ.

[ Cảm giác biểu tình Mạc Tuệ có chút nghiêm túc.]

[ Đó là văn kiện gì vậy? Không phải là hủy hợp đồng với công ty đó chứ...]

[ Chắc không phải đâu, tui nghe nói Mạc Tuệ là cây rụng tiền của điện ảnh Thịnh Hoa, hơn nữa các phương diện công tác đều được đoàn đội xử lý, công ty cho cô ấy quyền lợi lớn nhất, hợp tác rất thoải mái, vì cái gì lại muốn hủy hợp đồng?]

Cư dân mạng thảo luận rất lâu vẫn không tìm ra được nguyên do.

..

Một hồi Nguyễn Tình Tình về đến nhà, không kịp lo cho con, lập tức ngồi trên sô pha, click mở ảnh tuyên truyền.

Nhà Cần Khắc Kiệm trong poster vô cùng quy củ, nhan sắc "một nhà ba người" cực kỳ cao.

Ba mẹ thực rằng tuy rằng tuổi không nhỏ nhưng nhan sắc không có chút nếp nhăn nào, nên có một đợt thảo luận.

Ảnh Khương Lâm và Tần Phong vừa thấy đã cảm nhận được tình yêu đang trong giai đoạn cuồng nhiệt.

Hai người đặt Lập Lập ở giữa, dùng sức hôn gương mặt cậu bé, còn vợ chồng thì mười ngón tay đan xen nhau, trông cực kỳ ngọt ngào.

Tiêu Thấm không dỗ được Tô Hòa Hòa, hai người chụp ảnh riêng, nhưng tổ hợp mẹ kế với con kế, khán giả vẫn khoan dung hơn một chút, chờ mong nội dung phát sóng sau này.

Nguyễn Tình Tình cũng từng tham gia hoạt động tuyên truyền như này, thấy ảnh chụp chung của mình với con gái, không ai không khen ngợi một câu, thật ấm áp.

Cô bé xinh đẹp trong lòng ngực của mẹ, khi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ cười rạng rỡ.

Mà cô ta cũng chụp cực kỳ đẹp, khóe miệng mang ý cười ấm áp giống như mùa xuân.

Căn bản là một bước ảnh vô cùng hoàn mỹ nhưng đầu ngón tay lại hoạt động, ánh mắt dừng ở tấm ảnh cuối cùng, hô hấp Nguyễn Tình Tình dừng lại.

Đó là một phong cách hoàn toàn trái ngược với những tấm phía trên.

Mặc Tuệ mặc bộ váy mày trắng, khuôn mặt được máy ảnh phát họa rõ ràng.

Cả gương mặt chỉ đánh phấn mắt, cũng không có trang điểm kĩ càng, thậm chí tàn nhan không bị che đi hoàn toàn, bởi vì thế đã làm nổi bật đôi con ngươi kia lại cực kỳ đẹp đẽ.

Lạnh lùng nhưng tràn đầy sự hấp dẫn.

Mà bên cạnh, An An cùng không hề kéo chân sau.

Cô bé mặc bộ váy hệt như của Mạc Tuệ, giống như rơi vào thế giới cổ tích của tinh linh nhỏ, trên mặt không chút biểu tình, hai con mắt trong trẻo như nai con.

Không khí của ảnh chụp thuần túy mà đẹp đẽ, mang theo cảm xúc cuốn hút bừng bừng, đồng thời lại cực kỳ ngầu.

Ảnh tuyên truyền như vậy, làm cho người xem không khỏi mong đợi biểu hiện của hai "Mẹ con" trong chương trình.

Không chỉ vậy, Mạc Tuệ hấp dẫn không ít cư dân mạng từ cái nhìn đầu tiên, để lại tầm nhìn tốt với người qua đường.

Chỉ là, Nguyễn Tình Tình không thể hiểu được Mạc Tuệ đã thuyết phục An An phối hợp với mình như thế nào?

Đứa trẻ trở nên lạnh lùng, cảm xúc tương phản hoàn toàn ngày thường, thật tài.

Nguyễn Tình Tình thở dài một hơi, nói với Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, con nên học tập An An đi. Chỉ khi chúng ta thông qua chương trình này để nổi tiếng, địa vị ngày càng cao thì bà nội của con mới cho mẹ vào nhà."

Kỳ Kỳ mấp máy môi: "Bà ấy không muốn con gọi là bà nội..."

Nguyễn Tình Tình nghiêm túc nói: "Không được nói như vậy."

...

Mỗi ngày, sau khi ngủ trưa, tổ chương trình đều chuẩn bị nhiệm vụ mới.

Đặc biệt, một tiếng trước, official weibo còn thông báo một tin, sẽ vì bọn nhỏ mà chuẩn bị điều bất ngờ.

Ngoại trừ cư dân mạng xem phát sóng vì Mạc Tuệ, phần lớn người xem đều vì bọn nhóc mà theo dõi phát sóng trực tiếp. Bởi vậy mọi người đều rất mong chờ điều " bất ngờ" này của chương trình.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp đợi đã lâu, vất vả lắm mới đợi đến khi An An tỉnh.

Vừa mới tỉnh dậy nên cô nhóc nhìn có chút ngu ngơ, đầu tóc mềm mại rối tinh, tay nhỏ gãi gãi khuôn mặt.

Lúc sau xoay người xuống giường, cô bé chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi trở ra, khuôn mặt trắng như tuyết còn dính chút bọt nước, trên đỉnh đầu cũng có ít nước.

Mạc Tuệ từ phòng ngủ đi ra, vừa lúc thấy bộ dáng này của An An.

Cho nên, đứa nhỏ này phát hiện đỉnh đầu của mình giống như đứa ngốc, thuận tiện dùng nước tạo hình cho bản thân à?

Giọng nói lập tức vang lên.

"Thay quần áo khác đi, chúng ta phải đi ra ngoài."

Người lớn vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn dừng một chút, nhưng đứa nhỏ thì không, vừa nghe thấy tổ chương trình nói liền dùng hết sức lực, chạy như bay về phòng.

Mạc Tuệ rót cho mình một ly sữa bò.

Sữa bò có mùi vị không tệ, vì chuẩn bị dẫn cô nhóc ra khỏi nhà, tạm thời chưa uống rượu.

Cô cầm ly thủy tinh, uống một ngụm sữa, nghe thấy âm thanh nhảy nhót, quay đầu lại nhìn một cái.

Đứa nhỏ đã thay xong quần áo.

Điều kiện cô nhi viện không được tốt lắm, quần áo bọn nhỏ đều là đồ quyên góp từ những người hảo tâm, các anh chị không mặc nữa thì để lại cho mấy đứa nhỏ hơn.

Lúc này, An An mặc bộ đồ áo thun màu vàng nhạt, in hình phim hoạt hình, lỏng lẻo, lại không hợp với cái quần, nếu không phải cô bé lớn lên quá đáng yêu, thật sự làm cho người khác khó có thể nhìn thẳng.

"Váy nhỏ ngày hôm qua đâu?" Mạc Tuệ hỏi.

An An cúi đầu, nắm lấy góc áo của mình, nhỏ giọng đáp: " Các anh chị công tác lấy đi giặt rồi ạ."

Mấy bộ váy nhỏ của An An hai ngày trước đều là do tổ chương trình chuẩn bị.

Quần áo bẩn phải giặt, đây là điều mà thầy cô ở cô nhi viện dạy, lúc trước Mạc Tuệ không quá chú ý đến, căn bản không suy nghĩ đến vấn đề này.

Hiện tại mùa hè oi bức, quần áo này là đồ ngày hôm qua đứa bé tự tắm rửa xong rồi lặng lẽ giặt, chắc đã khô rồi.

Nhưng Mạc Tuệ nhìn ra ban công-----

Hai bộ váy nhỏ bị An An treo ở chỗ giặt quần áo, duỗi tay có thể lấy được.

Cách làm của đứa trẻ vụng về, quần áo vì lôi kéo mà xiêu vẹo, lại không đủ sức để vắt khô, mặc dù phơi ngoài ánh mặt trời cực kỳ nóng nhưng vẫn không có khô mấy.

Khi Mạc Tuệ quay đầu lại, thấy đứa trẻ rũ mắt xuống, giống như phạm sai lầm, bộ dáng cẩn thận.

"Về sau, quần áo sau khi thay để trong phòng vệ sinh, dì giặt giúp con."

An An chớp chớp mắt.

Mẹ thực tập không có trách cứ mình!!!

Nhưng mà, dì ấy sẽ giặt quần áo sao?

Cô bé lộ ra biểu cảm nghi ngờ, nhưng lại không đành lòng tổn thương Mạc Tuệ.

Mạc Tuệ:...

"Dì đi gọi điện thoại cho chị Ngô bảo đem qua đây vài bộ quần áo."

...

Sau khi thay quần áo cũ, An An đột nhiên nhớ tới giấc mơ của mình cũng giống như thế này.

Tổ chương trình chuẩn bị "bất ngờ", là mời giáo viên dạy bọn nhỏ học, giống như hội họa, âm nhạc,...

Lúc sau, An An tới nơi, bởi vì ăn mặc quá keo kiệt bị mọi người chê cười.

Đứa nhỏ vẫn không biết chuyện gì, chỉ biết nhân viên công tác hay các bạn nhỏ khác, đều dùng ánh mắt thương xót hoặc ghét bỏ nhìn mình.

Sau đó, An An nhát gan không dám ra cửa nữa.

Một lớn một nhỏ ở nhà cả ngày cho đến khi mùa một phát sóng trực tiếp kết thúc, trực tiếp offline.

"Mạc Tuệ, đây là quần áo em cần nè."

"Đều là quần áo của nhãn hàng lớn, nhưng mà cô nhóc cũng không cần đối xử tốt như vậy chứ?"

Mạc Tuệ nhận lấy túi đồ, nhìn một cái: " Có khả năng thì nên cho đứa trẻ mặc tốt một chút."

"Lời này-------" Chị Ngô cười một tiếng, " Cuối cùng em cũng mở lòng với cô bé rồi à."

Mạc Tuệ không phản ứng với chị ấy.

Cô hi vọng, trong khoảng thời gian này, ký ức thời thơ ấu của An An sẽ trở nên tốt đẹp nhất.

Cố gắng không lưu lại tiếc nuối, rốt cuộc đứa nhỏ này quá đáng thương.

Chị Ngô đang vội, đưa quần áo xong liền đi.

Mạc Tuệ lấy quần áo từ trong túi ra, ướm thử lên người cô nhóc một chút, mặc khá vừa.

"An An, con mặc thử đi."

[ Oa, ánh mắt chị Ngô không tồi, nhãn hiệu này thiết kế rất đẹp đó!]

[ Hiện tại, quần áo trẻ em đều đẹp như vậy sao? Quá đáng yêu, có đồ cho người lớn không, tui cũng muốn mua vài món.]

[ Quần áo này nhất định rất đắt... An An may mắn quá đi.]

[ Đúng vậy, cũng khá đắt nhưng đối với Mạc Tuệ, chút tiền ấy không tính là gì, chủ yếu là có tâm.]

Trong khi khán giả đang thảo luận, An An từ trong phòng đi ra.

Cô nhóc mặc bộ váy lụa màu hồng phấn, tuy rằng là váy của nhãn hàng xa hoa nhưng lại không có logo rõ ràng, kiểu dáng cũng tràn ngập ngây thơ, chất phác.

An An chạy bước nhỏ, váy bay lên, cô bé kinh ngạc cúi đầu, tay nhỏ chặn làn váy lại.

Đứa trẻ đáng yêu, da trắng nõn, mềm mại, biểu cảm ngây thơ, khóa miệng cười thẹn thùng đều phá lệ thuần túy.

"Đẹp." Mạc Tuệ cắt nhãn, "Vừa rồi dì mới tra mạng, quần áo mới mua nên giặt một chút."

[ A a a ---- không cần giặt a!!!]

[ Váy đẹp như vậy, có khi nào bị giặt hỏng không?]

[ Tui nghe nói da trẻ em rất dễ bị mẫn cảm, mua đồ mới thì phải giặt sạch, xem ra Mạc Tuệ đau lòng nhóc con, bắt đầu quan tâm.]

...

An An thử rất nhiều bộ váy mới, cuối cùng đều phải thay ra, bị cầm đi giặt sạch.

Cô nhóc đi theo Mạc Tuệ đến ban công, đứng bên cạnh chỗ giặt đồ, nhìn cô giặt quần ào.

Cho đến lúc này, cô bé mới phát hiên bản thân hiểu làm mẹ thực tập.

Thì ra Mạc Tuệ cũng sẽ giặt quần ào, chỉ là hai tay mang bao tay, nhìn bộ dáng cực kỳ mới lạ.

"Thích quần áo mới sao?" Thấy mắt cô nhóc trông mong nhìn mình, Mạc Tuệ thuận miệng hỏi.

An An nhẹ nhàng gật đầu.

Bé con khong biết quần áo mua từ đâu, cũng không biết chúng nó quý bao nhiêu.

Cô nhóc chỉ cảm thấy mẹ thực tập đối xử với bé đặc biệt tốt.

An An ngẩng khuôn mặt đầy thịt, nhỏ giọng hỏi: "Dì ơi, chương trình kết thúc rồi sao?"

Tay Mạc Tuệ đang giặt một mớ quần áo, khuôn mặt nhỏ ở giữa phòng đầy bọt xà phòng, lại nhẹ nhàng hát.

Rũ mắt xuống, cô phát hiện biểu tình của nhóc con, thế nhưng có một chút bi thương.

"Con tưởng sẽ trở về à?" Mạc Tuệ hỏi.

An An dùng sức gật đầu như trống bỏi*, giọng nói non nớt: "Các anh chị tình nguyện viên chỉ tặng quà chính là muốn tạm biệt chúng con."

*Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh. Già chơi trống bỏi.

Đêm qua, Mạc Tuệ có tra tư liệu của cô nhi viện.

Nghe nói nhóm từ thiện ngẫu nhiên sẽ đi thăm trẻ em trong viện, bọn nhỏ lại yêu cầu làm bạn, chỉ cần có người tới thì vui vẻ vô cùng.

Nhưng sự vui sướиɠ đó vô cùng ngắn ngủi, nhóm từ thiện biết bọn nhỏ không nỡ để bọn họ rời đi nên đã để lại vật kỉ niệm, ý muốn phá tan sự mất mác của mấy đứa trẻ.

Sau này, trẻ con ở cô nhi viện có nhiều kinh nghiệm hơn.

Bọn nhóc không dám hào hứng bởi vì thời điểm vui mừng nhất thời sẽ kết thúc bằng sự biệt ly.

An An giống như thế này.

"Dì ơi, con sắp bị đưa trở về sao?" An An hỏi một cách nghiêm túc.

Tâm Mạc Tuệ phảng phất như bị thứ gì đó nắm lấy.