Chương 17-3: 3: "Chú là ba của cháu"

Cô càng ngượng ngùng, cầm lấy di động: " Dì đi mua liền, con chơi với anh một lát."

Lý Dung Dung dẫn An An đến phòng khách, bảo Chu Diễn chăm sóc cô.

Cô nhóc không phải gặp Chu Diễn lần đầu, nhưng chưa từng nói chuyện với cậu bé.

Trong phòng sách tràn đầy ánh mặt trời ấm áp, một sợi nắng chiếu vào sách vở trước mặt cậu bé, bị cánh tay gầy của cậu ngăn lại.

An An chưa từng học qua, nhưng các anh chị ở cô nhi viện đã bắt đầu học tiểu học.

Nhưng trước giờ cô bé không thấy bọn họ nghiêm túc học tập như vậy.

"Anh ơi, anh muốn nghỉ ngơi một chút không?" An An nhỏ giọng hỏi.

【 Đúng thật nên tạm nghỉ, tôi cảm giác đứa nhỏ này không nghỉ ngơi với giải trí, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng. 】

【 Lần trước tui thấy tin nóng, không biết là thật hay giả. Bọn họ nói Chu Diễn ở một cái thôn xa xôi heo lanhd, gia cảnh không tốt lắm. 】

【 Lần này là chính cậu nhóc tự mình đăng ký tham gia tiết mục, tổ chương trình nghe nhà trường cuẩ đứa bé nói cậu có chỉ số thông minh đặc biệt cao, cho rằng mời đi theo sẽ có tăng hiệu quả chương trình, không nghĩ tới...... Không biết tại sao cậu nhóc lại muốn tham gia. 】

"Nghỉ ngơi sao?" Chu Diễn đem bút kẹp trong sách vở, đóng lại, hỏi, "Em muốn anh chơi với em sao?"

Cậu muốn tham gia chương trình bởi vì nghe người ta nói là có tiền.

Tiền kia, có thể lấy về giúp ba mẹ, như vậy bọn họ liền không cần quá vất vả.

Nhưng đang phát sóng trực tiếp, Chu Diễn cũng không thể lơ là việc học.

Chỉ có học tập, tương lai mới có thể trở nên nổi bật, đi được càng cao, xa hơn.

Mấy ngày này, Chu Diễn vẫn giống như trước đây, sinh hoạt thường ngày không thay đổi.

Phát sóng trực tiếp cũng chỉ là một cái máy móc, cậu bé mặc kệ khán giả nói gì.

Đương nhiên, bởi vì nhóc cảm thấy không thú vị, căn bản khán giả cũng sẽ không dừng lại ở nhà bọn họ lâu lắm.

Chỉ là, cậu bé không thể không cần tiền.

Mấy hôm trước, đạo diễn đã nhắc nhở bé, nếu không chịu phối hợp phát sóng trực tiếp, có khả năng sẽ đổi người.

Bởi vậy hiện tại, An An hỏi hắn muốn nghỉ ngơi không, Chu Diễn đứng lên.

" Được."

An An thích chơi đùa với bạn bè.

Nhóc chạy tới phòng khách, lấy hộp đồ chơi búp bê Barbie trên sô pha rồi chạy về.

Ánh mặt trời dừng trên mặt đất trong phòng sách.

Cô nhóc ngồi xếp bằng, tay nhỏ cùng anh trai chơi búp bê Barbie.

Chu Diễn học bộ dáng em gái nhỏ, ngồi ở ánh mặt trời: "Anh nên làm cái gì?"

An An cầm đồ chơi lớn hơn với tay bé một chút, nghiêm túc mà nói: " Anh giúp em chia tóc Thúy Thúy làm hai bên, em phải tạo kiểu cho nó."

Khe hở ngón tay Chu Diễn có dính chút bùn, hắn muốn rút tay về, nhưng do dự một lát, vẫn là lựa chọn giúp em gái.

Chậm rãi, bọn nhóc phối hợp cực kỳ ăn ý.

Cuối cùng Chu Diễn thấy An An không biết nên thắt bím tóc thế nào, liền lấy dũng khí, chậm rì giúp búp bê Barbie tết tóc hai bên.

Nhìn hai đứa nhỏ chuyên tâm lại nghiêm túc, phòng phát sóng trực tiếp hỏng rồi.

【 Vậy mà Chu Diễn sẽ tết bím tóc? Còn chưa nói, tay nhỏ thật đẹp. 】

【 Vừa rồi tôi phát hiện cậu nhóc mân mê lược nhỏ, vẻ mặt tò mò, rốt cuộc bộ dáng của đứa trẻ. 】

【 Sau khi biết bối cảnh của Chu Diễn, cảm giác cậu bé cũng rất đáng thương. 】

【 Nói đi nói lại, An An bảo bối đặt tên cho búp bê Barbie có thể cẩn thận hay không? Thúy Thúy? An An à, bảo mẹ em giúp đặt tên đi......】

Lý Dung Dung ở dưới cửa hàng tiện lợi mua sữa bò, trong thang máy gặp phải chồng mới đi chợ mua rau trở về.

Hai người vừa mở cửa đã nghe thấy trong phòng truyền đến giọng nói của An An và Chu Diễn.

Hai vợ chồng nhẹ nhàng mà đi qua, đứng cạnh cửa xem.

Thấy Chu Diễn chuyên chú nghiên cứu búp bê Barbie, trên mặt toát ra tính trẻ con, bọn họ liếc nhau.

Vẫn luôn cảm thấy đây là một cái đứa trẻ nhàm chán.

Nhưng đến tột cùng vì cái gì làm bé trở thành như vậy?

Chương trình《 Cha mẹ thực tập 》 là học làm cha mẹ của bọn nhóc, một khi đã như vậy, bước đầu tiên, có phải nên để tâm, tiếp nhận và hiểu rõ đứa trẻ hay không?

Sáng sớm 10 giờ, bọn nhỏ đúng giờ đi đến phòng học.

Đây là tổ tiết mục vì muốn phát huy sở thích, sở trường của bọn nhỏ mà chuẩn bị, tốt xấu đều phải để mấy đứa trẻ học được gì trong hai mươi ngày phát sóng trực tiếp.

Vốn dĩ An An cũng nên đi, nhưng Mạc Tuệ đã xin nghỉ với tổ chương trình, muốn mang đứa trẻ đi công viên giải trí.

Chu Diễn khẳng định sẽ không bỏ qua một cơ hội học được kiến thức nào, thời gian vừa đến, liền khó xử mà nhìn về phía em gái.

Vừa uống sữa bò dì Lý mua, hơn nữa bàn chân ngắn nhỏ xem ca ca làm kiểu tóc cho búp bê Barbie An An nháy mắt đã hiểu: "Em về nhà đây."

【 Cảm giác nhóc con càng ngày càng hoạt bát, thật tốt. 】

【 Lần đầu tiên thấy An An, cảm thấy bé nhút nhát sợ sệt, nhưng mấy ngày này, cảm giác cô nhóc ngày càng tự tin hơn. 】

【 Đi theo Mạc Tuệ mà không tự tin rất khó. 】

【 Lầu trên, kỳ thật mấy năm nay Mạc Tuệ đã rất ít khi xuất hiện, không giống trước kia khí phách hăng hái. 】

Tạm biệt dì Lý, một lần nữa An An đeo cặp sách trên lưng, mang theo hộp đồ chơi, xoay người chạy về nhà.

Khán giả đều thực vô tình, chờ đến An An vừa đi, đã lập tức tắt phòng phát són của Chu Diễn đi, thời khắc đi theo hình ảnh cô nhóc.

Chung cư mười bảy tầng tổng cộng có sáu gian phòng ở.

An An ở gian phòng cuối hành lang.

Tiếng bước chân "Lạch cạch lạch cạch", tưởng tượng sau khi về nhà là có thể đi công viên, mong chờ sắp không chịu nổi rồi.

Chỉ là không biết, ba thực tập còn ở đây không?

Nếu hai người bọn họ cãi nhau thì làm sao bây giờ......

Tiểu hài tử nghĩ như vậy, bước chân dần chậm lại.

Sau khi đi được vài bước, thấy cửa nhà mình mở ra.

Cố Dịch Thành đi ra.

Vóc dáng hắn cao, chân cũng dài, mới từ công ty chạy tới, một thân âu phục cắt may khéo léo sắn đến bả vai.

Thần sắc nhàn nhạt, còn có điểm vô tình.

Chỉ là khi ánh mắt nhìn về phía An An, biểu tình thoáng hòa hoãn.

Ở cửa thang máy, một lớn một nhỏ đều dừng bước chân.

" Chú cãi nhau với mẹ sao?" An An chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi.

"Không phải cãi nhau, có chút tranh chấp." Anh hơi hơi cúi người xuống, ngữ khí ôn hòa nhưng xa cách.

An An nhấp cái miệng nhỏ: " Thầy giáo có nói trong sinh hoạt có mâu thuẫn thì phải có giải quyết."

" Cô ấy không để ý tới chú." Cố Dịch Thành cảm thấy có chút mất mặt, một lần nữa đứng thẳng, chuẩn bị ấn thang máy.

Nhưng cô nhóc lại che trước mặt hắn, cái ót che kín mít cái nút thang máy.

Bởi vì ở trong mộng là người quen, An An cũng không sợ hắn.

Cố Dịch Thành tay dừng ở giữa không trung.

"Tại sao mẹ mới không quan tâm mà chú đã bỏ đi rồi?" Tiểu hài tử trở nên cực kỳ bướng bỉnh.

Trong nguyên tác, tình cảm của mẹ với ba thực tập gặp nguy cơ.

Nhưng rõ ràng, bọn họ là yêu nhau, giống heo ba và heo mẹ mà!

Vốn dĩ chú ấy có thể cùng An An làm bạn ở bên người mẹ, vì cái gì mỗi lần đều bị mẹ đuổi đi?

Nhìn nhóc con bỗng dưng nóng nảy Cố Dịch Thành có chút ngơ ngác.

Nhưng hắn vẫn quyết định, nghe đứa trẻ nói chuyện.

"Vậy con nói chú phải làm như thế nào?" Hắn hỏi.

" Chú không tức giận với mẹ, mẹ khẳng định không để ý tới chú nha." An An nghiêng đầu tự hỏi: " Mẹ rất lạnh lùng mà."

Cố Dịch Thành:......

Ta cũng rất lạnh lùng.

"Vậy --" hắn trầm mặc một lát, lại miệng hỏi, "Muốn tức giận phải làm như thế nào?"

Cô nhóc lộ ra biểu tình không có biện pháp, tay nhỏ chỉ biết cào cào trán mình, mềm mại mà nói: "Không biết, dù sao An An chưa từng tức giận."

Cô bé chỉ là một đứa trẻ, thần cũng không có biện pháp giúp được quân.

Nghĩ thông suốt điểm này, An An không có tâm lý gánh nặng: " Chú, cháu muốn cùng mẹ đi công viên giải trí."

Giọng nói rơi xuống, thân hình bụ bẫm uyển chuyển nhẹ nhàng một cách lạ kỳ mà chạy đi.

...

Cố Dịch Thành đột nhiên xuất hiện, làm Mạc Tuệ tâm tình không tốt lắm.

Bọn họ không có chuyện xưa phức tạp, chỉ là tuổi trẻ oanh oanh liệt liệt từng yêu một hồi, nhưng bởi vì tính cách đều quá hiếu thắng, ồn ào đến túi bụi nên tách ra.

Lúc sau Mạc Tuệ phát hiện chính mình đã mang thai, lặng lẽ sinh con, cô kiêu ngạo, càng không nói cho hắn biết hết thảy.

Lại sau, con không có.

Mấy năm sau, bọn họ gương vỡ lại lành.

Nhưng căn bản gương vỡ lại lành chỉ là trình diễn trên TV mà thôi, trong hiện thực, sau khi ở bên nhau, chỉ cần vừa thấy đến hắn, cô sẽ hồi tưởng lúc bọn họ đã từng có con.

Mạc Tuệ không muốn đối mặt, tự nhiên không muốn nhắc tới hắn.

Thậm chí cho tới bây giờ, anh ta cũng không biết đứa trẻ đã từng tồn tại.

Mặc dù vài năm sau đó chi đến hôm nay, Cố Dịch Thành thành thục, học được bao dung, học được cúi đầu, nhưng đứa con đã từng tồn tại lại rời đi, bóng ma giống như là một đao đâm vào trái tim của cô.

- --------------

Xin lỗi mn vì cú đăng muộn, do hôm qua dọn nhà mệt nên ngủ quên ko kịp đăng cho mn. Xl mn nhiều😭