Chương 18

Chính vì phải đối mặt với những thứ ác ý này, sau đó là vấn đề tâm lý, Mạc Tuệ vẫn giữ được bình tĩnh.

Nhưng hôm nay, cô không giữ được.

Cô bị cô nhỏ bé chỉ cao đến bắp đùi của mình, kéo đi khắp công viên giải trí, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, thậm chí cô còn không kịp đeo kính râm.

Hóa ra chơi ở công viên giải trí, lại vui đến vậy.

Cô thậm chí còn cảm nhận được sự ngây thơ đã mất từ

lâu của mình.

“Mẹ, chúng ta ngồi đó đi!” An An giơ tay chỉ về phía cách đó không xa.

"Được." Mạc Tuệ thản nhiên đáp lại, ngẩng đầu nhìn thấy hướng cục bột nhỏ chỉ, cứng người.

Ngựa gỗ xoay tròn!

Chưa kể những thứ khác, chỉ hai từ "xoay tròn" thôi cũng khiến Mạc Tuệ choáng váng.

Lần này, cô thực sự không quan tâm việc từ chối yêu cầu có làm con mình thất vọng hay không: “Con tha mẹ đi."

“Dạ được.” An An cũng không nghĩ tới, “Vậy chúng ta chơi cái khác đi!”

Mạc Tuệ: "... Đồng ý đơn giản như vậy, con đã sớm biết mẹ không muốn chơi trò này sao?"

Cục bột nhỏ thông minh, nhìn người khác chơi thì phải quay xoay vòng tròn, nhưng lại không nỡ dừng chơi, nên nhìn thái độ, muốn hỏi thử.

Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là bị từ chối, nếu bị từ chối, thì bỏ cuộc thôi.

An An nghiêng đầu nhỏ: "Đúng ạ, mẹ mỹ giai bị thương. Chuột nhỏ nói với lũ gà đáng yêu, cho dù hi vọng chỉ lớn bằng chóp đuôi của con, cũng không được bỏ cuộc!"

"Mẹ mỹ giai là ai?" Mạc Tuệ hơi mơ hồ.

“Cô ấy là mẹ của những chú gà con dễ thương trong “Biệt Đội Gà Dễ Thương”!” An An nhiệt tình giải thích, “Mẹ mỹ giai có bốn đứa con đó là Đại Vũ, Đóa Đóa, Hoan Hoan, Mạch Kỳ...”

“Được rồi, mẹ hiểu rồi.” Mạc Tuệ xoa xoa lông mày, “Cô nhi viện có phải cho các bạn nhỏ xem phim hoạt hình quá nhiều không?"

Trong hai ngày qua, từ miệng An An, cô đã biết trong đội có bao nhiêu chú chó, Heo Peppa có bao nhiêu người bạn động vật...

Đúng là không thể nhớ nổi.

Nhưng mà--

Dù hy vọng chỉ nhỏ như đầu đuôi, cũng không thể bỏ cuộc.

Đúng là vậy.

Sau đó, Mạc Tuệ không cùng An An đi chơi đu quay.

Hai người chọn vòng quay trên trời.

Họ ngồi trên vòng đu quay, ngắm nhìn khung cảnh qua những ô cửa kính trong suốt.

Vòng đu quay ngày càng lên cao, những con người to lớn lần lượt biến thành những chấm nhỏ.

Đến khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, cô hơi thất thần.

Những ký ức đau buồn đã hành hạ cô sâu sắc, nhưng có lẽ một ngày nào đó, cô có thể buông xuống.

Cô sẽ phát hiện ra, những vết thương đẫm máu đó, sẽ đóng vảy rồi biến thành sẹo, mặc dù không biến mất, nhưng cũng sẽ dần dần mờ đi.

Mạc Tuệ không bao giờ tin một ngày nào đó mình sẽ bước ra khỏi bóng tối, lặng lẽ quan sát vẻ mặt tràn đầy năng lượng của An An khi nhìn ra ngoài cửa kính.

Cô chợt cảm thấy, dường như có ánh sáng trong tương lai đen tối.

Ánh sáng kia chiếu vào, tuy yếu ớt nhưng mang hy vọng.

Lúc trở về nhà chính là giờ cao điểm, đường rất tắc nghẽn, hai người đã đợi mười lăm phút ở cùng một ngã tư đèn giao thông.

Mạc Tuệ bật radio để nghe tin tức giao thông, nhưng khi nhìn lên, cô thấy cục bột nhỏ trông chán nản nhìn qua gương chiếu hậu ô tô.

Cô tắt radio, mở phần mềm nghe nhạc trên điện thoại di động.

Trẻ em ngày nay nghe bài hát gì đây?

Cuối cùng, cô lựa chọn những bài hát thiếu nhi bây giờ- “Sừng ốc xà cừ nhỏ”, “Bài ca bán báo”, “Tiếng hát và nụ cười”...