Chương 3

Đèn phòng khách sáng lên, từ cửa ra vào đến cửa phòng ngủ rải rác âu phục của đàn ông, có cả qυầи ɭóŧ của phụ nữ, có thể thấy được hai người lúc ấy có bao nhiêu sốt ruột.

Nhìn thấy váy ngủ màu đỏ bị xé nát trước cửa phòng ngủ, trong lòng Quý Dĩ Ninh có loại cảm giác hoang đường, quả nhiên như thế.

Cửa chính đến phòng ngủ chỉ cách vài mét, Quý Dĩ Ninh lại cảm thấy như đã tiêu hao hết tất cả sức lực của mình, thế cho nên lúc đứng ở cửa phòng ngủ, cô lại sinh ra cảm giác đầu nặng chân nhẹ.

Cô run rẩy vươn tay ra, chậm rãi đẩy cánh cửa khép hờ ra.

Giường lớn là một đống hỗn độn, nam nữ trần như nhộng ôm lấy nhau, tiếng thở dốc dồn dập, đan xen tạo thành một cảnh da^ʍ mỹ, khiến hai mắt Quý Dĩ Ninh đau đớn.

Hai người làʍ t̠ìиɦ đê mê, căn bản không hề phát hiện ra cô đứng ở cửa.

Tay Quý Dĩ Ninh vịn trên khung cửa nổi cả gân xanh, lòng bàn tay trắng nõn bởi vì dùng sức siết chặt mà ra từng vệt hồng.

Cô và Thẩm Yến Chi ở bên nhau tám năm, từ sân trường đến áo cưới, là đôi tình nhân mà bạn bè xung quanh đều hâm mộ.

Trước hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng từ phản bội sẽ xuất hiện giữa hai người bọn họ.

Nhưng hôm nay, hiện thực lại đánh cô một cái tát hung hăng.

Thì ra, lời thề hôn lễ có hoàn mỹ có nghiêm túc hơn nữa, cũng không chống đỡ được lòng người dễ thay đổi.

Cô cảm thấy ghê tởm nhìn không nổi nữa, xoay người lảo đảo chạy về phía cửa, trực tiếp khởi động xe rời đi.

Đi ngang qua một quán bar bên đường, Quý Dĩ Ninh dừng xe đi vào.

Lúc Thời Vi đến, cô đã uống hai chai rượu whisky, ánh mắt đã có chút mê ly.

"Vi Vi, cậu đến rồi à…"

Thấy Quý Dĩ Ninh trái ôm phải ấp, bên cạnh có bốn năm người mẫu nam, Thời Vi nhíu nhíu mày.

"Mọi người đều đi ra ngoài trước đi!"

"Đừng nha, bọn họ ở chỗ này rất tốt…"

"Đều đi ra ngoài cho tôi!"

Sau khi đuổi đám người mẫu nam đi, Thời Vi ngồi xuống bên cạnh Quý Dĩ Ninh, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Thời Vi và Quý Dĩ Ninh là bạn cùng phòng thời đại học, cũng là nhân chứng chứng kiến tình cảm của bọn họ từ sân trường đến áo cưới.

Mấy năm nay Thẩm Yến Chi đối tốt với Quý Dĩ Ninh bao nhiêu cô ấy đều nhìn thấy, cho nên khi nghe được Quý Dĩ Ninh nói Thẩm Yến Chi nɠɵạı ŧìиɧ, phản ứng đầu tiên chính là có phải bên trong có hiểu lầm gì hay không.

Nghe được tên Thẩm Yến Chi, ánh mắt của Quý Dĩ Ninh tối sầm, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế này lại lần nữa tràn về.

"Tớ không muốn nghe cái tên đó vào lúc này."