Chương 4

Cô nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới Thẩm Yến Chi sẽ phản bội mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta lên giường cùng một người phụ nữ khác, nói là vạn tiễn xuyên tâm cũng không quá đáng.

"Tớ chỉ cảm thấy, anh ấy yêu cậu như vậy, không giống như người sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, có phải trong này có hiểu lầm hay không."

Quý Dĩ Ninh cười lạnh một tiếng: "Tớ tận mắt nhìn thấy, còn gọi là hiểu lầm sao?"

Bầu không khí trong phòng trong nháy mắt trầm mặc xuống, thấy Quý Dĩ Ninh uống rượu như không muốn sống, Thời Vi nhịn không được đoạt lấy ly rượu trong tay cô: "Cho dù anh ấy thật sự nɠɵạı ŧìиɧ, cậu cũng không nên dùng phương thức mua say này để trừng phạt mình, cậu... kế tiếp định làm thế nào?"

"Đương nhiên là ly hôn, hiện tại chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng mà tớ nhìn thấy anh ta lên giường với người phụ nữ kia, tớ lập tức cảm thấy ghê tởm."

Nhìn đôi mắt đỏ bừng cùng với sự không cam lòng của cô, Thời Vi tràn đầy đau lòng.

"Tạm thời đừng nghĩ nữa, cậu bây giờ cần nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi tâm tình bình phục lại muốn làm như thế nào thì làm thế ấy, tớ đưa cậu trở về."

Quý Dĩ Ninh lắc đầu: "Không... Tớ không muốn về."

Vừa về đến cái nhà kia, cô khẳng định sẽ không ngừng nhớ tới cảnh tượng Thẩm Yến Chi nɠɵạı ŧìиɧ, chỉ cần nhớ lại một lần, sẽ lại cảm thấy ghê tởm một lần.

Thấy vẻ mặt cô kháng cự, Thời Vi cũng không kiên trì, "Vậy tớ đặt khách sạn cho cậu nhé."

Sau khi đặt xong khách sạn, Thời Vi đưa Quý Dĩ Ninh đến cửa khách sạn, có chút lo lắng nói: "Cậu chắc chắn không cần tớ đưa cậu lên chứ?"

Quý Dĩ Ninh lắc đầu: "Không cần, cậu mau về nghỉ ngơi đi."

Cô cầm thẻ phòng vẫy vẫy tay với Thời Vi rồi xuống xe đi về phía khách sạn, thấy bước chân cô coi như vững vàng, Thời Vi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô đi vào khách sạn mới lái xe rời đi.

Nhưng mà còn một chuyện cô ấy không biết chính là, lúc Quý Dĩ Ninh uống say không có gì khác nhau so với lúc bình thường, chỉ liếc mắt nhìn qua thì thấy rất tỉnh táo, nhưng thật ra trong đầu đã sớm là một đống hỗn độn.

Cô cầm thẻ phòng đi vào thang máy, quẹt thẻ xong, thang máy khép lại bắt đầu đi lên.

Rất nhanh, một tiếng đinh vang lên, cửa thang máy mở ra.

Trong khoảnh khắc bước ra khỏi thang máy, hai chân Quý Dĩ Ninh mềm nhũn suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Đỡ lấy bức tường bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững, cô xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, vừa đi vào trong vừa kiểm tra số phòng.

Nhưng mà giờ phút này hơi rượu bốc lên, khi cô nhìn đồ vật trước mắt đều toàn là hình bóng mờ ảo, khi nhìn đến số phòng 8919, cô trực tiếp quẹt thẻ để mở cửa.

Không nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cô nhíu nhíu mày, đưa tay đang định đẩy cửa thì bỗng nhiên cửa mở ra.

Quý Dĩ Ninh sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay lớn đã kéo cô vào trong bóng tối.