Chương 5

"Phanh!"

Cửa phòng bị đóng lại, tia sáng ngoài cửa cũng bị ngăn cách.

Cô bị đè ở trên cửa, hơi thở xâm lược trên người đàn ông phun vào tai cô, khiến cô bất giác run nhẹ một cái.

Mùi thơm ngát của gỗ thông đánh úp, Quý Dĩ Ninh cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã truyền đến một xúc cảm ấm áp.

"A…"

Ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Quý Dĩ Ninh vội vàng giãy dụa.

Nhưng mà sức lực của người đàn ông kia rất lớn, hơn nữa đêm nay cô đã uống không ít rượu, bàn tay để ở trước ngực người đàn ông cũng mềm mại vô lực, không giống kháng cự, mà lại giống như là muốn mời gọi hơn.

Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông lưu luyến di chuyển trên người cô, nơi bị anh chạm qua giống như bị lửa trêu chọc, truyền đến từng đợt nóng bỏng, thân thể Quý Dĩ Ninh cũng càng ngày càng mềm mại.

Cô muốn đẩy người đàn ông đang đè lên người mình ra, nhưng đối phương lại dễ dàng nhận ra động tác của cô, giơ hai tay cô lên cố định lêи đỉиɦ đầu.

"Thả… ưm… Buông ra…"

Người đàn ông buông môi cô ra, cười khẽ một tiếng, "Muốn từ chối thì không cần."

Ngón tay anh dừng ở cổ áo Quý Dĩ Ninh, mang theo một cảm giác mát mẻ, khiến cô nhịn không được mà run rẩy một chút.

Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông dường như muốn hòa tan cô, chân cô cũng dần dần mềm nhũn.

Trong bóng tối, các giác quan và xúc giác đều được khuếch đại.

Quý Dĩ Ninh có thể cảm giác được, ngón tay của đối phương đang cởi nút áo của cô, chỉ cảm thấy miệng đắng khô lưỡi, một tia lý trí còn sót lại cũng đang nói cho cô biết, cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ lau súng cướp cò.

"Buông tôi ra!"

Cô dùng hết toàn lực đẩy đối phương, kết quả lại bị đối phương trực tiếp ôm ngang ném lên giường.

Giường rất mềm, Quý Dĩ Ninh cũng không cảm thấy đau, nhưng cú ngã này lại làm cho đầu cô càng thêm hỗn loạn.

Khi suy nghĩ của cô còn đang giãy dụa, một thân ảnh cao lớn đè xuống.

Rất nhanh, quần áo của cô đã bị lột sạch, trên người hai người dán sát vào nhau, cơ hồ không có khoảng cách.

Người đàn ông áp sát vào cô, dùng sức chờ phát động.

Hơi thở xâm lược trên người đối phương khiến cô không ngừng run rẩy, cô đưa tay chống vào ngực đối phương, hung hăng cắn môi dưới, ép buộc mình tỉnh táo và bình tĩnh lại.

"Anh gì đó, có thể là tôi đi nhầm phòng, xin anh buông tôi ra..."

Bởi vì quá mức căng thẳng, giọng nói của cô mang theo chút run rẩy.

"Chậc!"

Giọng nói của người đàn ông có chút không kiên nhẫn, ngữ điệu cũng mang theo chút lạnh lùng, "Chơi đến nghiện đúng không?"

Thẩm Tứ đang chuẩn bị đứng dậy bảo đối phương cút, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.

Thì ra là vừa rồi Quý Dĩ Ninh giãy dụa, mu bàn tay không cẩn thận đập vào công tắc đèn.