Chương 7

Trên đường trở về, Quý Dĩ Ninh do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Thẩm Tứ đã ba năm không liên lạc.

[Chú... Chuyện tối nay có thể coi như chưa từng xảy ra không, lúc ấy cháu thật sự uống quá nhiều cho nên mới đi nhầm phòng.]

Đợi hồi lâu nhưng Thẩm Tứ cũng không trả lời.

Quý Dĩ Ninh nhíu mày, lại gửi một tin nhắn.

[?]

Nhưng mà vừa gửi tin nhắn này xong, phía trước lập tức xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.

"Đối phương đã bật xác minh bạn bè, nhưng bạn không phải là bạn tốt của anh ấy ..."

Quý Dĩ Ninh mím môi, xóa cô đi, chắc là không muốn nhắc lại chuyện này nữa nhỉ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Dĩ Ninh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Về đến nhà, đã hơn sáu giờ sáng.

Mới vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy Thẩm Yến Chi ngồi trên sô pha.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Quý Dĩ Ninh bằng đôi mắt hằn tơ máu, hiển nhiên cũng một đêm không ngủ.

"Bà xã, tối hôm qua em đi đâu? Anh gọi cho em mười mấy cuộc điện thoại, sao em không nhận?"

Thẩm Yến Chi đứng dậy bước nhanh về phía cô, đưa tay muốn cầm tay cô nhưng lại bị Quý Dĩ Ninh tránh đi.

Anh ta sửng sốt một chút, đang muốn nói chuyện, Quý Dĩ Ninh lại lạnh lùng mở miệng: "Anh có thể trắng đêm không về, sao tôi lại không thể?"

Tính cách Quý Dĩ Ninh rất tốt, hai người ở bên nhau tám năm, gần như chưa từng cãi cọ, đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với anh ta.

Nhận ra tâm trạng của cô không đúng, hai tròng mắt cũng hơi sưng đỏ, đôi mắt Thẩm Yến Chi lóe lên, bàn tay buông xuống bên người chậm rãi nắm chặt lại.

"Em biết rồi, đúng không?"

Giọng nói của anh ta rất bình tĩnh, không có chút phập phồng và bối rối nào, dường như đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy.

Nhìn dáng vẻ không hề áy náy của anh ta, cảm xúc đè nén của Quý Dĩ Ninh cuối cùng cũng bộc phát.

Cô giơ túi lên đập vào người anh ta, hai mắt đỏ bừng như một người điên.

Những khoảnh khắc anh ta đối xử tốt với mình, những lúc hạnh phúc của hai người đều đã bị xé nát vào tối hôm qua ngay khi cô nhìn thấy anh ta lên giường với một người phụ nữ khác, bây giờ cũng không thể nào ghép lại.

"Thẩm Yến Chi, sao anh có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy?! Nếu anh không yêu tôi, tôi có thể ly hôn với anh, tại sao phải đối xử với tôi như vậy?!"

Cô vốn tưởng rằng giữa bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng xuất hiện người thứ ba, nhưng hiện thực lại hung hăng cho cô một cái tát.

Đánh thức cô khỏi những biểu hiện giả dối mà anh ta thêu dệt ra, cũng làm cho tình yêu mãnh liệt của cô đối với anh ta biến thành một câu chuyện cười.

Nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của cô, l*иg ngực Thẩm Yến Chi thắt lại, túm lấy tay cô, ôm cô vào trong ngực.

"Dĩ Ninh, thật xin lôi…"

Quý Dĩ Ninh đẩy anh ta ra, muốn cười nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

"Đừng chạm vào tôi bằng bàn tay bẩn thỉu của anh!"