Chương 35: Đừng có gọi tôi là mẹ!

Chương 35: Đừng có gọi tôi là mẹ!

Thích Mộ Dương vừa thốt lên xong thì xung quanh lập tức yên tĩnh, cậu ta như có được siêu năng lực, trong chớp mắt đã thấy rõ máu trên mặt Chử Tình là từ mũi chảy ra, trông có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra cô không bị thương.

Sau khi tuyết tan, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khung cửa sổ, Thích Mộ Dương thấy mọi người nhìn mình chằm chằm thì không khỏi nói lắp : “Mẹ, mẹ ơi! Sao cậu lại chảy máu mũi?”

Chử Tình: “….” Cậu ta có thể giả vờ thật một chút không hả?

“Rất đau sao?” Thích Vị Thần trầm giọng nói, đưa tay lên xoa mũi cô?

Chử Tình hoảng sợ, vội nói: “Tôi tôi không sao, cậu đừng chạm vào, bẩn.”

“Xương cốt không sao, chỉ là mao mạch trong mũi bị vỡ nên mới chảy máu.” Đáy mắt Thích Vị Thần cực lạnh, nhìn Hư Hầu đang bị Thích Mộ Dương đạp dưới chân một cái, sau đó lấy khăn giấy trong túi ra nhẹ nhàng lau từng chút máu trên mặt cho Chử Tình.

Chử Tình vốn muốn tự mình lau, nhưng sau khi đối diện với đôi mắt kết băng của Thích Vị Thần thì ngoan ngoãn không động đậy. Hiện tại cô bị Thích Vị Thần ôm hờ, nửa người trên dựa vào cậu, động tác khá thân mật. Cả đại sảnh chỉ được chiếu sáng bởi một chiếc di động nên rất tối, Thích Vị Thần phải đến rất gần mới nhìn rõ được, nên lúc Thích Vị Thần lau mặt giúp cô thì mặt hai người gần đến mức sắp dán vào nhau.

Chử Tình ngơ ngẩn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, vô cùng lúng túng, cắn chặt môi, không dám thở mạnh. Thích Vị Thần từ tốn, động tác chậm rãi hơn.

Lúc bầu không khí càng ngày càng mất tự nhiên thì Thích Mộ Dương đã điều chỉnh tốt tâm trạng, cạn lời nói: “Hai người cảm thấy hiện giờ làm những việc này ổn sao? Chử Tình, tôi nhắc cậu một câu, giờ mặt cậu đều là máu.”

Chử Tình bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng đẩy Thích Vị Thần ra rồi đứng lên, nhưng vì còn yếu nên xém nữa lại ngã, cũng may Thích Vị Thần đỡ kịp.

Thích Vị Thần quay sang nhìn Thích Mộ Dương một cái, cậu không nói gì nhưng cũng đã khiến Thích Mộ Dương hơi sợ. Nghĩ đến xưng hô vừa rồi mình buột miệng nói ra, Thích Mộ Dương căm giận đá vào đùi Hư Hầu một cái làm hắn ta lập tức kêu la thảm thiết.

“Mày bỏ thuốc gì vào nước của Chử Tình?” Giọng nói lạnh băng của Thích Vị Thần truyền đến.

Hư Hầu đau đến mức rêи ɾỉ, nghe thấy câu này thì nhếch môi cười, lộ ra hàm răng vàng vàng: “Muốn biết sao? Thả tao ra trước, chỉ cần thả tao ra, tao sẽ nói cho chúng mày.”

“Cmn mày nghĩ hay lắm!” Thích Mộ Dương lại bồi thêm một chân, nụ cười trên mặt Hư Hầu lập tức vặn vẹo.

Hắn ta cố gắng chống đỡ, cắn răng nói: “Chúng mày cứ nghĩ cho kỹ, thuốc kia chỉ mình tao biết, nếu xử lý chậm thì cẩn thận nó biến thành con ngốc…”

“Vừa rồi không phải mày nói chỉ khiến tao hơi khó chịu, không ảnh hưởng đến sức khỏe sao?” Chử Tình nhướng mày.

Cô nói xong câu này, Thích Mộ Dương rõ ràng cảm giác được cơ thể của Hư Hầu dưới chân mình cứng đờ, lập tức tức giận đá thêm một cái: “Khốn nạn! Lúc này còn dám nói dối ông đây, chán sống à?!”

Hư Hầu đau đến mức nước mũi chảy cả ra, nhìn thấy nữ sinh đứng ngây người ở cửa thì rống lên: “Đứng đấy làm gì, cmn gọi người cho ông!”

Đáy mắt nữ sinh hiện lên sự sợ hãi, vội vàng gật đầu rời khỏi.

“Giờ cậu đi đồng nghĩa với việc bị hắn ta không chế cả đời, đến chết cũng không được giải thoát” Chử Tình lạnh lùng nói.

Nữ sinh đột nhiên cứng đờ.

“Tôi không tin cậu cam tâm tình nguyện giúp hắn ta, nếu cậu ở lại, có lẽ chúng tôi sẽ giúp được cậu.” Đại sảnh không đủ rộng, nữ sinh lại đứng khá xa nên không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt. Chử Tình chỉ đành nhìn chằm chằm bóng dáng của cô ấy nói: “Đương nhiên cậu cũng có thể đi, đến lúc đó gọi ban giám hiệu đến, xem camera là biết ai đưa tôi đến đây, lúc đó mọi người đều biết việc cậu và Hư Hầu cấu kết, bọn tôi không nói thì tất cả mọi người cũng đều biết.”

Cô nói xong thì dừng một lát: “Tuy tòa nhà nghệ thuật đã cắt điện, camera không hoạt động, không ghi được chứng cứ nhưng bên ngoài tòa nhà vẫn có điện, cậu không đến mức nghĩ rằng những chỗ như trường học chỉ trang bị camera trong tòa nhà nghệ thuật chứ?”

Bóng dáng nữ sinh lung lay, sau cùng sụp xuống quỳ gối trên mặt đất, nức nở cầu xin: “Xin lỗi, xin lỗi, xin các cậu đừng nói ra…”

“Cmn mày cầu xin bọn nó làm gì?! Còn không nhanh đi gọi người, có tao ở đây mày có việc cái rắm!” Mắt Hư Hầu đỏ lên: “Mày đừng quên trong tay tao còn có ảnh của mày...”

Hắn ta còn chưa dứt lời thì cơ thể nữ sinh đã chấn động. Thích Mộ Dương nhận ra gì đó, giẫm mạnh một chân lên miệng hắn ta, Hư Hầu kêu rên một tiếng, sau đó không nói gì được nữa.

“Ảnh chụp?” Chử Tình nhíu mày.

“Nó... chụp ảnh tôi, uy hϊếp tôi…” Nữ sinh nức nở mở miệng, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng sâu sắc: “Xin lỗi… tôi cũng không muốn làm vậy, chỉ là nếu không làm thì tôi chỉ có đường chết…”

Sắc mặt những người ở đây đây lập tức tệ hơn, dù thế nào đi nữa thì họ cũng không ngờ đến tại nơi sạch sẽ như trường học sẽ xảy ra chuyện này.

“Đm, vừa này có phải mày cũng định làm vậy với Chử Tình không?” Thích Mộ Dương hoàn toàn không còn lý trí, một tay túm lấy cổ áo Hư Hầu, tay khác đấm vào mặt hắn ta, từng quyền liên tục giáng xuống, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Ban đầu Hư Hầu còn kêu la thảm thiết, sau đó trực tiếp nức nở phun ra hai cái răng dính máu, nằm trên đất không động đậy nữa. Thích Mộ Dương còn định đánh tiếp nhưng bị Thích Vị Thần gọi lại: “Đủ rồi.”

“Nó suýt nữa thì hại mẹ… bạn cùng bàn của tôi!” Thích Mộ Dương rống giận quay đầu lại, tức giận đến miệng đều phun mưa xuân, đang định ngoan cố thêm chút nữa thì đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Thích Vị Thần.

Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn cậu ta: “Thật sự đủ rồi.”

Thích Mộ Dương đối mắt với cậu một lát, sau đó căm giận đứng thẳng người, đạp Hư Hầu dưới chân thêm một lần nữa.

Chử Tình là con gái, trong lòng cũng cảm thấy ghê tởm, nên lúc Thích Mộ Dương đánh người không hề ngăn cản, chờ cậu ta đánh xong mới nói: “Thích Mộ Dương, đưa điện thoại của hắn ta cho tôi.”

Cô vừa nói xong, Hư Hầu lập tức giãy giụa, Thích Mộ Dương ra tay mạnh mẽ đấm hắn ta một trận, sau đó lấy điện thoại ấn tay hắn ta lên chỗ mở khóa rồi đưa điện thoại cho Chử Tình. Chử Tình mở phần ảnh thì lập tức thấy một album riêng. Cô mở ra thấy tất cả đều là ảnh của nữ sinh bị xâm phạm.

“Ngu ngốc, mày cảm thấy họ có thể giúp mày sao? Ông đây không những để ảnh ở điện thoại mà máy tính cũng có, mày có thể xóa được hết sao?!” Hư Hầu bị đạp trên mặt đất, nói chuyện cũng lúng búng.

Nữ sinh khóc huhu, quỳ trên mặt đất không đứng dậy.

Chử Tình nhíu mày: “Đừng khóc, chúng ta báo cảnh sát.”

“Không thể báo cảnh sát… hắn ta sẽ nói chuyện này ra…” Nữ sinh nức nở mở miệng.

Chử Tình hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ bỏ qua như vậy?”

Nữ sinh lắc đầu kịch liệt, nói gì cũng chỉ lắc đầu, hiển nhiên cũng không tìm ra được biện pháp nào tốt. Chử Tình theo bản năng nhìn về phía Thích Vị Thần, muốn hỏi ý cậu.

“Vô dụng thôi, xem ngày chụp đã là việc mấy tháng trước, nếu lúc đó không giữ lại chứng cứ thì giờ báo cảnh sát cũng không có tác dụng, còn có thể bị kiện lại, càng bất lợi với cô ấy.” Giọng của Thích Vị Thần nhàn nhạt lạnh lùng, cậu nói xong nhìn nữ sinh ở cửa: “Hơn nữa nếu cô ấy muốn báo cảnh sát thì đã báo ngay từ đầu.”

Ngay cả Thích Vị Thần cũng nói vậy, xem ra báo cảnh sát cũng không làm gì được hắn ta, Chử Tình tức đến mức cả người đầy mồ hôi: “Vậy nên làm sao, chẳng lẽ không có cách nào với hắn ta à?”

Hư Hầu nôn ra một ngụm máu, điên cuồng nhìn họ: “Hôm nay trừ khi chúng mày gϊếŧ ông, nếu không ông nhất định cho chúng mày vào ngục. Báo cảnh sát? Tao cũng muốn xem xem đến cùng là ai bị bắt!”

Thích Mộ Dương chán ghét nhìn hắn ta: “Cmn mày đang nói lung tung cái gì?”

“Hắn ta nói đúng, vết thương hiện tại của hắn ta đã trên mức bị thương nhẹ (*), nếu hắn ta báo cảnh sát mà không hòa giải, chúng ta thật sự sẽ bị bắt.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.

(*) Ở đây bạn có thể hiểu là thương tật trên 11% và phải chịu trách nhiệm hình sự như luật Việt Nam nhé.

Thích Mộ Dương và Chử Tình sửng sốt, hiển nhiên không ngờ sẽ như vậy.

Hư Hầu đắc ý nhìn họ, máu trộn lẫn nước bọt chảy xuống theo khóe miệng: “Cũng không phải không thể giải hòa, chỉ cần chúng mày để Chử Tình ngủ một giấc với tao…”

Hắn ta còn chưa dứt lời đã bị hung hăng đá một cái, thân thể bóng loáng lăn ra trên sàn nhà rồi nằm liệt trên mặt đất không dậy nổi. Thích Mộ Dương ngơ ngẩn nhìn về phía Thích Vị Thần, rõ ràng là không ngờ cậu sẽ làm vậy, còn tàn nhẫn hơn cậu ta nữa. Chử Tình cũng ngoài ý muốn, dù sao đây là lần đầu tiên cô thấy cậu làm loại chuyện này.

Thích Vị Thần đứng yên, bình tĩnh nhìn nữ sinh ở cửa: “Tôi có thể giúp cô thoát khỏi hắn ta, nhưng cô phải giữ bí mật việc xảy ra tối nay vĩnh viễn.”

Nữ sinh ngơ ngẩn nhìn về phía cậu, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Chử Tình đột nhiên cảm thấy lo lắng: “Cậu muốn làm gì?”

“Chuyện đến mức này chỉ có thể gϊếŧ hắn ta.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói, giống như việc cậu sắp làm chỉ đơn giản là giải quyết một đề Toán.

Nhưng những người khác ở đây lại bị lời nói của cậu làm cho kinh sợ.

Thích Vị Thần sắp xếp đâu vào đấy: “Lát nữa ba người giả vờ sợ hãi chạy ra ngoài, giao hắn ta cho tôi giải quyết, ngày mai cảnh sát hỏi thì đẩy mọi trách nhiệm lên người tôi, để tránh tìm được vân tay của Mộ Dương trên người hắn ta, sau khi gϊếŧ người tôi sẽ thiêu thi thể…”

“Cậu chờ một lát đã!” Chử Tình nhanh chóng cắt ngang lời cậu, trợn mắt há hốc mồm hỏi, “Cậu điên rồi sao?!”

“Không điên, đây là phương thức xử lý đơn giản nhất.” Thích Vị Thần chậm rãi nói.

Hư Hầu: “…” Tao cũng không muốn bị xử lý như vậy.

Thích Mộ Dương nuốt nước miếng, khẽ cắn môi nói: “Không được, tôi không đồng ý, tôi đánh người thì tôi chịu trách nhiệm”

“Tiền án tiền sự sẽ huỷ hoại cả đời cậu.” Thích Vị Thần lạnh lùng nói.

Thích Mộ Dương không phục: “Vậy cả đời cậu chẳng lẽ không quan trọng?!”

Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Không, bọn tôi chỉ ở lại thời không này một năm rưỡi.”

Chử Tình sửng sốt một lát mới hiểu ý cậu, thời gian đến bọn họ sẽ rời đi, như vậy thế giới này ra sao cũng không nhốt được họ, đợi về năm 2019, họ vẫn sẽ là học sinh cấp ba bình thường, cuộc đời sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng mà ――

“Như vậy cũng không được, tôi không cho phép cậu làm vậy!” Chử Tình mở miệng ngăn lại.

Thích Vị Thần nhàn nhạt nói: “Đây là biện pháp giải quyết đơn giản nhất.” Cậu nói xong dừng một lát, “Mình phải bảo vệ con chúng ta.”

Chử Tình sửng sốt, cảm giác chua xót từ trái tim tràn ra.

Đôi mắt Thích Mộ Dương đỏ lên: “Bố…”

Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta, giọng nói dịu dàng hơn: “Đừng sợ.”

“Bố!” Thích Mộ Dương tiến lên ôm lấy cậu, Thích Vị Thần cứng người lại trong chớp mắt, hai tay giơ lên giữa không trung theo bản năng, rất lâu sau mới nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu ta.

Hư Hầu trên mặt đất thấy họ giống như đã thương lượng xong thì bắt đầu hoảng hốt: “Mày, chúng mày không thể gϊếŧ tao, trong tay tao còn rất nhiều ảnh chụp, nếu chúng mày gϊếŧ tao thì tất cả ảnh chụp sẽ được công khai, nửa đời sau của những con đàn bà kia đều bị hủy… tất cả mọi người đều sẽ nói cô ta là một con đàn bà dâʍ đãиɠ, ai cũng sẽ nhục mạ cô ta, ép chết cô ta…”

Những lời này như nhắc nhở nữ sinh, cô ấy nghiêng ngả lảo đảo chạy đến, quỳ xuống trước mặt Chử Tình cầu xin: “Xin cậu, xin cậu! Bố tôi bị bệnh tim, ông không thể biết chuyện này, xin cậu…”

Chử Tình suy nghĩ một lát rồi nhìn thoáng qua Hư Hầu, vỗ bả vai nữ sinh: “Đứng dậy đi, tôi nghĩ cách giúp cậu.”

Nữ sinh tuyệt vọng nhìn cô, thấy cô vẫn bĩnh tĩnh như ban đầu thì không hiểu sao lại cảm thấy có hy vọng. Cô ấy ngơ ngẩn đứng lên, ánh mắt di động theo Chử Tình.

Chử Tình đến trước mặt Hư Hầu ngồi xổm xuống, nhìn thấy hắn ta nhếch miệng cười thì không nhịn được cười khẽ: “Đàn bà dâʍ đãиɠ nhục nhã, mày có thể chơi thoải mái như vậy hẳn là bởi trong lòng vẫn luôn đồng ý với suy nghĩ này đi, con gái bị thương tổn nhất định là vì cô ta ăn mặc hở hang, bị chụp ảnh nóng không thể là chuyện từ một phía, mày chắc hẳn rất tôn thờ quan điểm này đi?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Đều là bọn họ sai, không liên quan đến tao.” Hư Hầu nói xong lại bắt đầu cười.

Chử Tình bình tĩnh lướt điện thoại của hắn ta, thấy những thứ bẩn thỉu hắn ta chia sẻ trên mạng với đám bạn của mình, dáng vẻ cao ngạo đánh giá khi coi phái nữ như hàng hóa thì bật cười.

“Mày cười cái gì?” Hư Hầu cảnh giác nhìn cô.

Chử Tình liếc mắt nhìn hắn ta, quay đầu định sai bảo Thích Mộ Dương đi làm giúp mình vài chuyện thì thấy cậu đang quấn lấy Thích Vị Thần. Khóe miệng cô giật giật, chỉ đành nhìn nữ sinh bên cạnh: “Cậu có thể ra siêu thị mua giúp tôi vài thứ không?”

“Được, cậu nói đi”. Tuy không biết cô muốn làm gì nhưng nữ sinh vẫn không do dự đồng ý.

Chử Tình cười tủm tỉm nói ba chữ với cô ấy xong thì cô ấy lập tức chạy ra ngoài. Bên này Thích Mộ Dương cuối cùng cũng chui ra khỏi l*иg ngực Thích Vị Thần, nghi hoặc nhìn cô: “Mẹ, mẹ cần tương cà làm gì?”

“… Ai là mẹ cậu, đừng gọi bậy.” Chử Tình cảnh cáo lườm cậu ta một cái.

Thích Mộ Dương bị cảnh cáo thì sửng sốt, không dám nói tiếp nữa. Nữ sinh nhanh chóng cầm một chai tương cà 500ml chạy về, thở hổn hển đưa cho Chử Tình.

Chử Tình vui vẻ nói cảm ơn, Thích Mộ Dương không nhịn được lại hỏi: “Rốt cuộc cậu cần cái này làm gì?”

“Gậy ông đập lưng ông.” Chử Tình nói xong, cong khóe môi lên.

Thích Mộ Dương càng khó hiểu, Chử Tình ngoắc tay, nói vài câu bên tai cậu ta, vẻ mặt cậu ta hơi ghê tởm nhìn Chử Tình: “Cách này quá bẩn.”

“Nhanh lên, chẳng lẽ cậu muốn Thích Vị Thần gϊếŧ người sao!” Chử Tình trừng mắt với cậu ta.

Thích Mộ Dương đành miễn cưỡng ngồi xổm xuống cởi thắt lưng của Hư Hầu. Hư Hầu khϊếp sợ: “Mày muốn làm gì?!”

“Đừng nói nhiều lời, mày tưởng tao muốn chạm vào mày à!” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói.

Hư Hầu giãy giụa muốn chạy nhưng bị đè xuống, Chử Tình thì vô cùng hứng thú đứng xem nhưng đột nhiên bị bịt mắt, không thấy bất cứ thứ gì.

“Này.” Chử Tình bất mãn.

Người phía sau xích đến gần, từ tốn nói: “Bẩn.”

Thích Vị Thần nói xong thì dùng một tay che mắt cô, một tay đỡ cánh tay đưa cô ra ngoài, đến khi cả hai ra khỏi tòa nhà nghệ thuật mới buông tay.

Nữ sinh cũng đi theo phía sau, dưới ánh đèn đường cẩn thận nhìn Chử Tình: “Vì sao muốn cởϊ qυầи áo của Hư Hầu, còn đổ tương cà ở, ở mông hắn?”

“Vừa nãy cậu nhìn thấy à?” Ánh mắt Chử Tình sáng lên.

Nữ sinh sợ hãi gật gật đầu.

Chử Tình nở nụ cười: “Nếu bản thân hắn ta tin tưởng quan điểm ảnh nóng có thể khống chế cuộc đời của một người thì chúng ta dùng cách tương tự. Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy ai biết đó là tương cà chua hay máu do bạo lực để lại? Có những bức ảnh này hắn ta nói kiểu gì cũng không rõ ràng được.”

Am hiểu nhục nhã, vì biết nhục nhã là con dao sắc bén đến mức nào nên khi con dao này treo trên đầu hắn ta, hắn ta sẽ sợ hãi hơn bất cứ ai. Có con dao này, hắn ta sẽ không dám tiếp tục uy hϊếp nữ sinh, càng không dám báo cảnh sát việc xảy ra hôm nay, mọi chuyện chỉ có thể nuốt vào bụng, hơn nữa lúc nào cũng lo lắng sợ hãi liệu khi nào con dao kia sẽ rơi xuống.

“Chỉ tiếc là cái giá hắn ta phải trả quá nhỏ.” Chử Tình thở dài, cảm thấy loại người này nên bị nhốt vào tù mới phải.

“Sẽ có báo ứng.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói, đáy mắt cậu là cảm xúc người khác nhìn không thấu.

Chử Tình gật đầu, yên tĩnh đứng đó, ba người đợi một lát thì Thích Mộ Dương mang theo vẻ mặt chán ghét đi ra. Vừa thấy họ, cậu ta lập tức ồn ào: “Sau này những việc như vậy đừng bảo tôi làm!”

“Được rồi, con nít con nôi làm tí việc thì có sao?” Chử Tình ghét bỏ liếc nhìn cậu ta.

Thích Mộ Dương ‘hừ’ một tiếng, ném điện thoại cho cô: “Lấy ảnh nhanh lên, tôi muốn xóa vĩnh viễn, quá ghê tởm.”

“Để tôi xem chụp thế nào” Chử Tình hứng thú dào dạt mở điện thoại nhưng di động lại bị cướp đi, đến lúc cô phản ứng lại thì đã bị Thích Vị Thần cất vào túi.

Chử Tình: “…”

“Đi thôi, về ký túc xá.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

Khóe miệng Chử Tình giật giật, nhìn nữ sinh nói: “Ảnh chụp trên điện thoại của hắn ta bọn tôi đã xóa, về sau nếu hắn ta còn uy hϊếp cậu thì cứ dùng ảnh nóng của hắn ta uy hϊếp lại, xem hắn ta còn dám làm vậy nữa không.”

“…Được.” Nữ sinh ấp úng lên tiếng, vành mắt lại đỏ.

Chử Tình thở dài, định an ủi cô ấy vài câu nhưng lại cảm thấy không có tư cách nên quay người đi về ký túc xá, chưa đi được mấy bước thì hai tay đã bị hai người một trái một phải nâng lên. Cô nhìn Thích Mộ Dương bên trái, lại nhìn Thích Vị Thần bên phải, mím môi không nói gì.

Tiệc tối còn chưa kết thúc nên trên đường vẫn yên tĩnh, ba người cùng đi, những việc diễn ra ở tòa nhà nghệ thuật như cách xa họ, không khí chỉ còn lại một chút bình tĩnh và tâm trạng tùy ý tản bộ.

Ba người yên lặng đi đến khu ký túc của Chử Tình thì hai người một trái một phải mới buông tay cô.

“Tôi lên lầu nghỉ ngơi đây.” Chử Tình quay đầu nói với hai người.

Thích Vị Thần gật đầu: “Không thoải mái thì gọi cho mình.”

“Được.” Chử Tình trả lời.

Thích Mộ Dương hít hít mũi: “Vậy, chúc mẹ ngủ ngon.”

Chử Tình: “… Cậu ở lại, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Tầm mắt của Thích Vị Thần đảo qua gương mặt của hai người, im lặng một lát rồi nói: “Cũng nên tâm sự.” Cậu nói xong thì rời đi.

Chử Tình mỉm cười nhìn cậu rời đi, lúc bóng dáng cậu vừa biến mất thì nụ cười trên mặt cũng biến mất theo trong nháy mắt.

“Mẹ, mẹ bảo con ở lại làm gì?” Trong lòng Thích Mộ Dương hơi bất an.

Chử Tình nheo mắt, giơ tay lên đánh: “Mẹ cái gì mà mẹ! Gọi mẹ này! Gọi mẹ này! Ông đây giả vờ lâu như vậy, một câu mẹ của cậu đã trở thành vô dụng! Cho cậu gọi mẹ này, còn gọi nữa hay không…”

Thích Mộ Dương trực tiếp bị đánh ngốc, trước khi đầu óc biến thành hồ nhão thì bắt được tin tức mấu chốt: Cái gì mà cô giả vờ nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ cô đã sớm biết?!