Chương 40: Người một nhà tương thân tương ái

Chương 40: Người một nhà tương thân tương ái

Hậu quả của việc ăn quá nhiều mì gói là nhìn bốn món mặn một món canh ở ngay trước mặt mình nhưng lại ăn không vào. Thích Mộ Dương bi phẫn nhìn hai người đang ăn cơm, định dùng ánh mắt để họ biết cái gì là hổ thẹn.

“…Nhìn tôi làm gì, lúc cậu nấu mì không phải cũng không hỏi tôi có ăn không à!” Chử Tình không những không hề cảm thấy áy náy mà còn ăn vô cùng ngon miệng trước mặt cậu ta.

Thích Mộ Dương không phục: “Là bố không cho con gọi, đâu liên quan đến con?!”

“Cậu ấy không cho gọi thì cậu không gọi, xem ra ở trong lòng cậu tôi cũng chẳng quan trọng!” Chử Tình cực kỳ am hiểu trả đũa.

Thích Mộ Dương nghẹn lời, không còn gì để nói, Thích Vị Thần vẫn luôn im lặng nhìn sang cậu ta, nhàn nhạt nói: “Bố đã bảo con chờ một lát, là con nhất định muốn ăn.”

Thích Mộ Dương nghĩ lại, nhớ ra thực sự Thích Vị Thần từng khuyên cậu ta, vì vậy tiếp tục không còn gì để nói.

Bạn nhỏ đứng trước bố mẹ vô lương tâm không còn lời nào để nói, hầm hừ ra sofa nằm, lười biếng bật TV lên. Thích Vị Thần nhìn cậu ta một cái, sắc mặt không thay đổi.

Một bữa cơm kết thúc, Chử Tình chột dạ vì ăn chực nên xung phong thu dọn rác, còn chạy vào phòng bếp dọn dẹp một lần xong mới xoa tay đi ra.

Lúc cô ra đến nơi thì thấy tiếng TV rất nhỏ, Thích Mộ Dương ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, hoàn toàn không có bộ dạng lười nhác như ban đầu, Chử Tình ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

“Ngồi đi.” Thích Vị Thần cũng đang ngồi thẳng tắp nhàn nhạt nói.

Chử Tình im lặng trong chớp mắt, cố ý vòng đến chỗ cách xa Thích Vị Thần nhất ngồi xuống, một nhà ba người trong phòng khách tạo thành một hình tam giác đều.

“Có việc gì à?” Chử Tình theo bản năng nhìn về phía Thích Mộ Dương.

Thích Mộ Dương gượng cười: “Không có gì, bố nói muốn xem TV với con.”

Chử Tình: “?”

“Thời gian chơi với con.” Thích Vị Thần từ tốn nói.

Hai mẹ con: “…” Thật sự không cần.

Dù vậy thì việc cậu không nhắc đến chuyện khác cũng đủ khiến Chử Tình thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người dựa trên sofa, im lặng xem TV. Thích Mộ Dương thấy dáng vẻ thoải mái của cô thì cũng thả lỏng theo, nhân lúc Thích Vị Thần chăm chú xem TV thì âm thầm dịch ra một góc sofa.

Ba người ban đầu còn tâm hồn treo ngược cành cây chỉ dùng hai phút để tập trung vào TV, chỉ là đến phút thứ năm thì trên TV xuất hiện cảnh quay không dành cho trẻ dưới 18.

Phải! Không dành cho trẻ dưới 18!

Từ lúc TV bắt đầu phát ra tiếng ưm ưm a a, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.

Một nhà ba người á khẩu không nói được gì, Thích Vị Thần là người đầu tiên quay mặt đi, vẻ mặt càng nghiêm túc thì tai càng đỏ. Thích Mộ Dương xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Trong thời đại thông tin mà nói thì việc xem phim hạn chế trẻ em với cậu ta cũng chẳng sao, nhưng vấn đề ở chỗ ngồi xem với bố mẹ thì rất có sao!

Chỉ riêng Chử Tình không có ý thức tự giác của người làm mẹ người ta, cũng không coi mình là vợ ai, còn bình tĩnh nhìn chằm chằm nữ diễn viên đang diễn rất nhập tâm cảm thán: “Xã hội bây giờ tiến bộ thật, ở thời của tôi một cảnh hôn thôi cũng bị cắt bỏ, giờ ngay cả cảnh này cũng cho phát sóng trên TV.”

“Khụ, con hơi đau đầu nên về phòng ngủ trước đây.” Thích Mộ Dương nói xong thì cúi đầu chạy vội đi.

Chử Tình nghi hoặc liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó dời mắt về màn hình TV. Tuy nhiên, vừa nhìn đến TV thì màn hình lập tức tối sầm lại. Cô lập tức bất mãn: “Sao lại tắt?”

“Sắp hết điện rồi, tiết kiệm.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói

Chử Tình: “…”

Hai người im lặng nhìn nhau một lát, cuối cùng Thích Vị Thần bật TV lên, chuyển sang kênh hoạt hình. Chử Tình nhướng mày: “Không phải muốn tiết kiệm điện à?”

“Kênh hoạt hình tiết kiệm điện nhất.” Thích Vị Thần cực kỳ bình tĩnh.

Chử Tình: “… Tin cậu cái quỷ á.”

Cô vốn định bước lên cướp điều khiển nhưng đúng lúc này chuông tin nhắn reo lên. Cô chỉ đành từ bỏ ý định, cúi đầu trả lời tin nhắn. Thích Vị Thần chỉ thấy cô nhắn tin liên tục, thi thoảng dừng lại ngẫm nghĩ một lát, sau đó lại nhắn tiếp, dường như đang nói chuyện với ai đó rất vui.

Áp suất xung quanh cậu thấp xuống nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Đang nói chuyện với ai à?”

“Ừ, group tìm việc làm thêm, có công việc phát tờ rơi đang tìm tôi.” Chử Tình trả lời nhưng cũng không ngẩng đầu lên, nói xong mới nhận ra đối phương đang im lặng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt vô cảm của cậu.

Cô bất đắc dĩ thở dài: “Tôi biết cậu có tiền, nhưng nếu luôn tiêu của cậu tôi sẽ không tự tin.”

“Không phải tiêu của mình.”

Chử Tình: “Hả?”

“Trong mười vạn tệ ông chủ quán net đưa mình có bốn vạn của cậu.” Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn cô: “Vật giá hiện tại không khác năm 2019 là mấy, khoản tiền này trang trải sinh hoạt phí của cậu hơn một năm là dư dả.”

Chử Tình: “Vậy tiền đó là tiền...”

“Của cậu.” Thích Vị Thần ngắt lời cô.

Chử Tình há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì thì Thích Mộ Dương đã từ trong phòng lao ra: “Bố, bố, vậy có phải là con cũng có bốn vạn tệ không?”

“Đúng vậy.” Thích Vị Thần gật đầu.

Ánh mắt Thích Mộ Dương sáng lên: “Vậy bố đưa tiền cho con đi.” Cậu ta nói xong thì ngoan ngoãn giơ tay ra.

Trên mặt Thích Vị Thần không có chút cảm xúc nhìn về phía cậu ta, hai người đối mắt với nhau ba giây Thích Mộ Dương mới cười mỉm thu tay lại: “Coi như con chưa nói gì…”

Lúc này Thích Vị Thần mới dời mắt nhìn về phía Chử Tình. Có trò vui của Thích Mộ Dương hòa hoãn bầu không khí nên Chử Tình cười một tiếng, tâm trạng thả lỏng rất nhiều.

Thích Vị Thần nhìn về phía cô, im lặng một lát rồi nói: “Tiền mà mình năm 41 tuổi để lại là từ trích từ tài sản chung của gia đình, một nửa trong đó thuộc về cậu năm 41 tuổi, chẳng qua do mình giữ thay, nếu cậu vẫn cảm thấy bất an thì mình sẽ chuyển toàn bộ tiền cho cậu, tự cậu phụ trách việc chi tiêu của bản thân.”

Lúc trước cậu định dùng vấn đề kinh tế để ép cô ở lại bên mình, chỉ là hiển nhiên bây giờ đã thất bại nên không cần tiếp tục hạn chế cô.

Chử Tình ngơ ngẩn nhìn cậu, vừa nghe cậu nói có một nửa tiền là do cô năm 41 tuổi để lại… sao đột nhiên cô lập tức cảm thấy có tự tin hơn nhỉ?

“Nếu cậu đồng ý thì giờ mình chuyển tiền cho cậu.” Thích Vị Thần nói xong, thấy cô không phản ứng gì thì chậm rãi bổ sung một câu: “Nếu cậu vẫn cảm thấy bản thân không có tư cách sử dụng số tiền này thì mình cũng không tư cách, lần sau tìm việc làm thêm nhớ đưa mình đi cùng.”

Chử Tình vội vàng xua tay: “Đừng, đừng, đừng, sao cậu làm được những việc đó.”

“Vậy là cậu đồng ý?” Thích Vị Thần hỏi.

Chử Tình im lặng trong chớp mắt: “Vậy, vậy sau này đành làm phiền cậu chăm sóc… tiền cứ để chỗ cậu đi, cho tôi tiền sinh hoạt phí cơ bản là được.”

“Quản lý chi tiêu có thể nâng cao năng lực giải toán của cậu, phòng ngừa đại não thoái hóa, là chuyện tốt.” Thích Vị Thần thản nhiên nói.

Chử Tình xin miễn cho kẻ bất tài: “Không được, tôi thật sự không làm được, tôi chỉ biết tiêu tiền, không biết giữ tiền.”

“Con biết giữ nha! Mẹ quên rồi à, lúc con học tiểu học mẹ còn khen con biết tính toán đó.” Thích Mộ Dương ân cần nhìn Thích Vị Thần: “Bố, bố đưa tiền cho con đi, con giữ hộ hai người.”

Thích Vị Thần nhìn về phía Chử Tình: “Vậy quyết định như thế, cậu gỡ thông tin tìm việc trên group xuống đi.”

“Con thật sự biết giữ tiền mà.” Thích Mộ Dương chém đinh chặt sắt nói.

“Được.” Chử Tình gật đầu, nói xong mới cẩn thận hỏi một câu: “Tôi có thể mua chút quần áo không, lúc trước có mua một bộ trên mạng nhưng vẫn chưa giặt.” Sau khi họ đến năm 2042 chỉ có một vali đầy ắp quần áo mùa hè, giờ mắt thấy trời đã không quá nóng nữa, mà cô thì ngay cả một đôi tất thu đông cũng không có.

Thích Vị Thần gật đầu: “Đi nghỉ ngơi một lát, chiều tối đến trung tâm thương mại mua quần áo trước, sau đó đến siêu thị mua sắm. Lúc trước mình cho rằng hai người không đến nên không mua quá nhiều đồ dùng hàng ngày, giờ cần bổ sung vài thứ.”

Thích Mộ Dương giơ tay lên: “Toán thật sự là sở trường duy nhất của con, từ nhỏ đã có người nói con là thần đồng toán học…”

“Được, vậy tiện thể mua ít rau đi, tối tôi nấu cơm cho hai người.” Từ sau khi nghĩ thông suốt việc tiền trong thẻ của Thích Vị Thần có một nửa thuộc về chính mình trong tương lai, trong nháy mắt Chử Tình cảm thấy cuộc sống có hy vọng.

Tuy vẫn cảm thấy xa lạ đối với bản thân mình trong tương lai nhưng cũng không sao, cô sẽ trưởng thành thật tốt, sau này chăm chỉ làm việc cố gắng tiết kiệm tiền, chờ đến năm 41 tuổi lại lấy tiền đi giúp đỡ chính mình trong quá khứ là được. Như vậy dù vẫn nợ ân tình nhưng cũng là nợ chính mình chứ không nợ người khác.

Nghĩ vậy, áp lực kinh tế vẫn đè nặng trên người cô lập tức biến mất, cô cười haha chạy vào phòng: “Tôi về phòng nằm một lát, tí nữa trước khi ra ngoài nhớ gọi tôi.”

“Tiền…”

“Ừm.” Thích Vị Thần lên tiếng, chờ Chử Tình vào phòng xong thì cậu cũng trở về phòng bên cạnh.

Tiếng đóng mở cửa lần thứ hai vang lên, phòng khách chỉ còn lại một mình Thích Mộ Dương, cậu ta ngỡ ngàng mở to hai mắt, một lúc lâu sau mới nhận ra từ lúc cậu ta bắt đầu đòi tiền thì đã bị bơ hoàn toàn.

Cậu ta câm nín ba giây, bực bội đấm sofa: “Vì cái gì mà dù là 18 hay là 41 tuổi, khi nghe thấy con nói đến tiền một cái thì phản ứng đầu tiên đều là bơ con?!”

Nhưng trong phòng khách chỉ có một cơn gió nhỏ thổi qua chứ không có ai trả lời câu hỏi của cậu ta.

Một mình Thích Mộ Dương nhỏ yếu đáng thương bất lực ngồi trong phòng khách giận dỗi, quyết định đợi lúc bọn họ xuất phát thì dù có nói gì mình cũng không đi cùng, không ăn cơm họ nấu nữa.

Một tiếng sau, Thích Vị Thần từ trong phòng đi ra, thấy cậu ta đang ngồi nghiêng ngả trên sofa chơi game thì im lặng trong chớp mắt rồi nói: “Ngồi tử tế.”

Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng thể hiện sự bất mãn, cũng không có ý định ngồi tử tế. Thích Vị Thần liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó giơ tay gõ cửa phòng bên cạnh: “Sửa soạn chút đi rồi xuất phát.”

“Được!”

Thích Mộ Dương nghe thấy giọng nói của Chử Tình, cố ý trở mình tạo ra một âm thanh cực vang, nhưng Thích Vị Thần cũng không nhìn về phía cậu ta mà yên lặng đứng chờ ở cửa.

Mười phút sau, Chử Tình thay quần áo xong đi ra, mang vẻ mặt chờ mong nói: “Đi thôi.”

“Ừ.” Thích Vị Thần lên tiếng, trực tiếp đi ra cửa, Chử Tình cũng nhanh chóng đuổi theo.

Lúc hai người gần đi đến cửa thì phía sau truyền đến một tiếng ho khan bất mãn. Chử Tình dừng một lát, lúc này mới nhìn về phía sofa: “Cậu không đi sao?”

“Không đi!” Vẻ mặt Thích Mộ Dương không kiên nhẫn.

Chử Tình nghi hoặc: “Vì sao không đi, đã nằm ở nhà cả ngày rồi, ra ngoài đi lại một chút đi.”

“Đã bảo không đi là không đi.” Thích Mộ Dương xụ mặt, giống một con mèo lớn đang tức giận chờ được dỗ dành.

Chử Tình nhướng mày, đè thấp giọng hỏi Thích Vị Thần: “Thằng bé làm sao vậy?”

“Tức giận.” Thích Vị Thần cũng không kiêng dè, vẫn dùng âm lượng nói chuyện hàng ngày, cậu nói xong câu đó thì nhìn thấy tai của Thích Mộ Dương đang giật giật.

Chử Tình nhìn thằng nhóc ngồi không chút đứng đắn nào trên sofa, nghi hoặc hỏi: “Tức giận cái gì?” Vừa rồi không phải còn ổn sao?

“Bởi vì chưa cho thằng bé tiền.” Thích Vị Thần bình tĩnh trả lời.

Chử Tình bừng tỉnh, lúc nhìn Thích Mộ Dương giống như nhìn thằng con ngỗ nghịch 40 tuổi còn ăn bám bố mẹ, còn thuần thục vận dụng phương pháp nói sang chuyện khác để lảng tránh vấn đề tiền bạc: “Cậu thật sự không đi cùng bọn tôi à?”

“Không.” Thích Mộ Dương cứng mỏ.

Chử Tình thấy cậu ta kiên trì thì hơi khó xử, giờ mỗi lần cô và Thích Vị Thần ở riêng với nhau, cô đều cảm thấy xấu hổ, nhưng nếu có thêm Thích Mộ Dương thì sẽ tự nhiên hơn nhiều. Giờ cậu ta không không chịu đi, chẳng lẽ để cô và Thích Vị Thần cùng nhau đi dạo phố?

Ngay khi cô do dự nên tiếp tục khuyên nhủ hay trực tiếp động thủ uy hϊếp thì nghe thấy Thích Vị Thần ở bên cạnh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Muốn mua giày không?”

Thích Mộ Dương ngừng lại.

“Đến thử rồi mua.” Thích Vị Thần bổ sung một câu.

Chỉ với hai câu như vậy, Chử Tình đã nhìn thấy từng sợi tóc của Thích Mộ Dương đều lâm vào trạng thái đấu tranh tư tưởng. Cô ngẫm nghĩ gì đó, đối mắt với Thích Vị Thần, sau đó hai người trực tiếp đi ra ngoài, mới đi được vài bước thì Thích Mộ Dương đã đuổi theo, còn bởi vì đi quá nhanh nên suýt ngã, cuối cùng phải dựa vào vai Thích Vị Thần mới đứng vững.

“Không phải không đi à?” Chử Tình liếc nhìn cậu ta một cái.

Thích Mộ Dương ‘khụ’ một tiếng rồi đứng thẳng, mạnh miệng nói: “Vừa nãy con không muốn đi, giờ muốn đi không được sao?”

“Được, được, được, cậu nói sao thì là vậy.” Chử Tình miễn cưỡng phối hợp.

Lúc này Thích Mộ Dương mới hài lòng, theo sau hai người đi vào thang máy, đến lúc từ trong tòa nhà ra ngoài thì đã hoàn toàn quên đi việc bản thân đang tức giận, vẻ mặt chờ mong chuẩn bị đi mua giày.

Họ đến cửa tiểu khu bắt xe, Thích Vị Thần ngồi ở ghế phụ, Chử Tình và Thích Mộ Dương ngồi sau, ba người thương lượng xem lát nữa nên đi dạo ở đâu trước.

“Mua giày trước đi, hôm kia ra mẫu mới, nhỡ đâu đi chậm thì lại hết size mất.” Thích Mộ Dương lập tức đề nghị.

Chử Tình bật cười: “Đã ra mẫu mới được mấy ngày, nếu hết size đã sớm hết rồi.”

“Cũng chưa chắc, chưa biết chừng giờ mới có người muốn mua, chúng ta đi trước xác định một chút, nếu còn size của con thì nhanh nhanh mua đi.” Thích Mộ Dương có ý định thuyết phục cô.

Chử Tình nhìn về phía Thích Vị Thần, đối phương nhìn cô bằng gương chiếu hậu rồi nhàn nhạt nói: “Đi xem quần áo.”

“Quần áo đợi lát nữa xem cũng được, con mua giày rất nhanh, xem giày trước đi.” Thích Mộ Dương rũ mắt xuống lẩm bẩm nói, thấy Thích Vị Thần không dao động thì lập tức tỏ vẻ đáng thương nhìn Chử Tình.

Chử Tình bất đắc dĩ: “Đều như nhau cả, tùy tiện đi.”

Thích Mộ Dương thấy cô đã nói như vậy, hẳn bố sẽ không phản đối nữa, vì vậy cậu ta mang vẻ mặt chờ mong nhìn về hàng trước, quả nhiên thấy Thích Vị Thần cam chịu.

Thích Mộ Dương hoan hô một tiếng, lập tức cảm thấy bố mẹ vẫn yêu cậu ta, vì vậy cả đoạn đường đều mang tâm trạng rất vui sướиɠ. Đến nơi, Thích Vị Thần trả tiền xe xong thì xuống xe cùng Chử Tình, Thích Mộ Dương vội vàng buộc lại dây giày, chậm hơn họ một bước.

“Quan hệ giữa các cháu tốt thật, là anh chị em à?” Tài xế vui tươi hớn hở hỏi.

Thích Mộ Dương buộc dây giày xong thuận miệng nói: “Không phải, bọn họ là bố mẹ cháu.” Nói xong cậu ta vô thức xuống xe, bỏ tài xế đang rối bời ở lại.

Sau cùng ba người vẫn đi xem giày trước, đứa con bất hiếu Thích Mộ Dương vào đến cửa hàng giày thì mặc kệ bố mẹ, Chử Tình và Thích Vị Thần tự tìm một chỗ đứng chờ.

Thích Vị Thần nhìn về phía cô: “Cậu muốn mua không?”

“Không cần, tôi đủ giày mang rồi.” Chử Tình thuận miệng nói.

Thích Vị Thần hơi gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Thích Mộ Dương đang nói chuyện thao thao bất tuyệt với nhân viên bán hàng, im lặng trong chớp mắt rồi bình tĩnh nói: “Lần đầu tiên mình thấy nó ôn hòa như vậy với một người xa lạ.”

“Đúng vậy, lần đầu nó gặp tôi còn suýt nữa đánh nhau với tôi vì chỗ ngồi.” Chử Tình nhớ lại tình cảnh lúc đó, vậy mà cô lại cảm thấy hơi hoài niệm.

Thích Vị Thần: “Thằng bé sẽ không đánh con gái.”

“Nó muốn đánh cũng phải đánh thắng được mới tính.” Chử Tình “ha” một tiếng.

Đáy mắt Thích Vị Thần hiện lên một tia dao động, cậu vô cùng nghiêm túc nhìn về phía cô: “Bạo lực gia đình là không tốt.”

Chử Tình: “…” Cô chưa bao giờ nghĩ đến bạo lực gia đình, cảm ơn.

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Thích Mộ Dương gặp phải một việc vô cùng khó xử. Cậu ta nhìn hai đôi giày thuộc mẫu mới ra, một đen một trắng, khá băn khoăn không biết nên chọn đôi nào mới tốt.

Thích Vị Thần chú ý thấy sự do dự của cậu ta, bình tĩnh nói: “Mua cả đi.”

“Thật ạ?” Vẻ mặt Thích Mộ Dương ngỡ ngàng vui sướиɠ.

“…Rất đắt nhỉ.” Chử Tình nhíu mày, không đồng ý với cách chi tiêu này cho lắm.

Thích Mộ Dương lập tức héo, vô cùng đáng thương nhìn về phía Thích Vị Thần, Thích Vị Thần hòa hoãn nói: “Mua đi, có thể đắt đến mức nào chứ.”

Cậu cũng đã nói vậy, Chử Tình cũng không tiện nói gì nữa, vì vậy Thích Mộ Dương ra hiệu cho nhân viên gói hàng lại, bản thân mình thì đẩy Thích Vị Thần đi thanh toán.

Lúc Thích Vị Thần trả tiền, Chử Tình nhìn hóa đơn, sau khi thấy hai đôi giày hết hơn 6000 tệ thì vẻ mặt cạn lời nhìn về phía Thích Vị Thần: “Như vậy còn chưa tính đắt à?” Đã gần bằng tiền sinh hoạt phí nửa năm của cô rồi.

Thích Vị Thần im lặng một chút: “Không đắt.”

Chử Tình: “…” Lúc trước cô cho rằng tính cách của Thích Mộ Dương là do chính mình nuông chiều mà ra, giờ nhìn lại mới biết chiều con nhất rõ ràng là cậu.

Cuối cùng Thích Mộ Dương vẫn được như ước nguyện, trả tiền xong cậu ta gửi giày lại cửa hàng, ba người cùng nhau lên tầng trên.

Lúc đi qua tầng hai, Thích Mộ Dương “A” một tiếng: “Bên này có quán trà sữa ngon lắm, con đi mua cho hai người.”

“Đi cùng đi.” Chử Tình nói muốn đi cùng.

Thích Mộ Dương vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, hai người lên tầng 4 xem quần áo đi, con đi nhanh rồi lên đó sau.”

“Tôi đi cùng với cậu…” Chử Tình còn chưa nói xong thì cậu ta đã chạy trước, cô bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đi theo, yên lặng một lát đành phải đi cùng Thích Vị Thần vào thang máy.

Cũng không biết có phải xui xẻo hay không, thang máy chỉ có hai người họ, cửa vừa đóng lại, trong không gian hẹp, cảm giác về sự tồn tại của đối phương rất rõ ràng, khiến người ta vừa để ý vừa khó chịu.

“Không muốn ở riêng với mình à?” Vẻ mặt Thích Vị Thần lạnh nhạt nhìn về phía cô.

Khóe miệng Chử Tình giật giật: “… Không có.”

Thích Vị Thần yên lặng, dịch về phía cô một bước, Chử Tình theo bản năng lùi sang bên cạnh một bước, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn cậu: “Cậu muốn làm gì?”

Thích Vị Thần yên tĩnh trong chớp mắt: “Cậu sợ cái gì?”

“Ai, ai sợ cậu, mình chỉ là không muốn đứng gần nhau quá.” Chử Tình nói, ánh mắt không cẩn thận dừng ở trên môi cậu, mặt lập tức nóng lên.

Thích Vị Thần nhìn gương mặt hơi đỏ của cô, yết hầu không tự giác giật giật, một lúc sau giọng nói cậu hơi trầm xuống hỏi: “Cậu lại muốn?”

“Muốn gì?” Chử Tình nghi hoặc nhìn về phía cậu, giây tiếp theo môi cậu đã dán lên, chỉ là lần này là hôn trán, hơn nữa chỉ chạm nhẹ một cái đã rời đi.

Chử Tình: “…”

“Nơi công cộng, chú ý ảnh hưởng.” Thích Vị Thần đỏ tai, nghiêm túc nói.

Chử Tình nổi giận: “Những lời này nên là tôi nói cậu mới đúng! Hôm qua tôi nói cậu nghe không hiểu sao? Về sau không cho phép có những hành vi thân mật với tôi rõ chưa?! Hiện tại chúng ta đã chia tay. Chia! Tay!!”

Rõ ràng thang máy rất nhỏ, nhưng những chữ cuối cùng vẫn bị cô nói đến mức mang lại hiệu quả vọng âm. Vốn câu nói rất có lực trấn áp nhưng kết hợp với một khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, đôi mắt lại ngập nước, thoạt nhìn không giống tức giận mà giống xấu hổ hơn.

Thích Vị Thần yên tĩnh rất lâu: “Xin lỗi, mình cho rằng cậu đang ám chỉ với mình.”

“… Ai ám chỉ với cậu?!” Chử Tình trừng mắt, phần trán rõ ràng chỉ bị chạm nhẹ một chút, nhưng giờ phút này vẫn nóng rát biểu thị sự tồn tại của mình.

“Vừa nãy cậu...” Thích Vị Thần nhìn về phía cô, vươn ngón tay thon dài chỉ vào môi mình, “...đỏ mặt nhìn về nơi này của mình”

Chử Tình: “…”

“Mình có thể giải đề toán cực khó nhưng không am hiểu suy đoán cảm xúc.” Thích Vị Thần nói xong dừng một lúc: “Xin lỗi.”

Chử Tình cảm thấy bản thân vốn dĩ phải rất tức giận, nhưng cậu mang theo một gương mặt lãnh đạm, đỏ tai nói chuyện với cô thì cô lại không tức được chút nào, vậy nên cô “khụ” một tiếng đanh mặt nói: “Về sau không cần đoán, không có khả năng tôi muốn để cậu hôn tôi.”

Thích Vị Thần im lặng trong một cái chớp mắt: “Vì sao?”

“Bởi vì chúng ta đã chia tay.” Chử Tình nhìn cậu giống như gặp quỷ: “Chia tay rồi sao tôi có thể để cậu hôn?”

“Sẽ quay lại.” Thích Vị Thần bình tĩnh đối diện với cô: “Nếu không làm thế nào mà sinh Thích Mộ Dương được?”

Vậy mà Chử Tình lại không có lời gì để nói.

Sau khi nghẹn nửa ngày, cô quyết định trút giận lên thang máy: “Đây là cái thang máy đểu gì, sao lên chậm như vậy?”

“Bởi vì không ấn số tầng.” Thích Vị Thần nói xong, bình tĩnh ấn tầng 4.

Chử Tình: “…” Hôm nay cô không nên ra ngoài.

Chờ thang máy lên tầng 4, cửa vừa mở cửa thì Chử Tình bước ra ngoài, Thích Vị Thần mặt không đổi sắc bước theo sau. Chử Tình cũng không để ý đến cậu, sau khi tự mình đi dạo mấy cửa hàng thì hồi phục tâm trạng, sau đó tìm được một cửa hàng phù hợp với mình nên trực tiếp đi vào xem quần áo.

Thích Vị Thần bình tĩnh đi theo sau cô, đợi cô chọn quần áo xong chuẩn bị vào thử thì đi lên: “Đưa di động cho mình.”

Chử Tình nhìn cậu một cái, sau khi thấy tai cậu còn đỏ thì lập tức cạn lời, ai không biết có khi còn cho rằng vừa nãy người giở trò lưu manh là cô mất.

Cô đưa toàn bộ đồ vật linh tinh trên người cho cậu, mình thì ôm quần áo vào thử, đợi lúc thay một bộ đi ra, cô nhìn màu da trắng nõn của bản thân trong gương, vừa lòng gật đầu.

“Bộ quần áo này đặc biệt hợp với em, đương nhiên do da em trắng, người xinh đẹp nên mặc gì cũng vô cùng đẹp, muốn thử kiểu váy dài mới ra ở chỗ chị không? Mặc lúc hẹn hò cực kỳ đẹp.” Nhân viên cửa hàng mỉm cười khích lệ: “Bạn trai em nhất định sẽ thích, muốn để cậu ấy xem thử không?”

Chử Tình xấu hổ cười: “Em không có bạn trai.”

Vừa dứt lời, Thích Vị Thần đã đi đến, nhìn hình ảnh của cô trong gương đánh giá đúng trọng tâm: “Đẹp.”

Nhân viên bán hàng bên cạnh cười ‘phụt’ một tiếng, Chử Tình xấu hổ trừng mắt với cậu một cái, chờ sau khi nhân viên đi lấy váy khác cho cô thì hạ giọng, vừa thẹn vừa buồn bực nói: “Cậu cố ý đúng không?”

“Cái gì?” Ánh mắt Thích Vị Thần chuyển từ gương mặt của cô trong gương sang gương mặt của cô hiện thực.

Chử Tình đối diện với đôi mắt trong trẻo của cậu, ý thức được cậu cũng không nghe thấy lời nhân viên bán hàng nói thì hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa. Lúc này nhân viên bán hàng đã nhận định quan hệ người yêu giữa hai người, cười tủm tỉm mang quần áo đến, đợi lúc Chử Tình đi vào thử thì khách sáo cười nói với Thích Vị Thần: “Bạn gái em thật xinh đẹp.”

“Vâng.” Thích Vị Thần luôn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm hiếm khi trả lời.

Nhân viên bán hàng lập tức nịnh hót: “Tình cảm của hai người vừa nhìn đã biết là rất tốt, hẳn là yêu nhau rất lâu rồi nhỉ, trông rất ăn ý.”

“Cũng tốt.” Thích Vị Thần dứt khoát thừa nhận.

Nhân viên bán hàng còn định nói nữa thì nhìn thấy có người vào cửa hàng, vội vàng đi qua chào hỏi: “Hoan nghênh quý khách.”

“Tôi đi cùng bọn họ.” Một tay Thích Mộ Dương cầm trà sữa uống, một tay khác xách hai hộp trà sữa, nói với nhân viên bán hàng xong thì nhìn về phía Thích Vị Thần: “Người xếp hàng quá đông nên giờ tôi mới mua được, cậu ấy đâu?”

Lúc ở bên ngoài cậu ta sẽ kiềm chế mong muốn gọi bố mẹ của mình.

“Vẫn đang thử quần áo.”

Thích Vị Thần vừa nói xong thì Chử Tình từ trong phòng thử đồ ra. Lần này cô thử một chiếc áo lông màu hồng bột củ sen, bên dưới là váy lụa dài cách mắt cá chân 10cm, sự phối hợp của hệ thống các màu nhạt dường như mang lại ánh sáng nhu hòa, khiến cô thoạt nhìn trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt khiến người khác khó có thể bỏ qua, Chử Tình mím môi, bị cậu nhìn đến mức không nhịn được cúi đầu. Nhân viên bán hàng tự nhiên khen bộ quần áo hợp với cô đến mức nào, Thích Vị Thần cũng nhàn nhạt tỏ vẻ: “Đẹp.”

Chỉ có Thích Mộ Dương tập trung hút trà sữa, thuận tiện ngắm Chử Tình một cái, sau đó ‘chậc’ một tiếng, vẻ mặt kiểu đã sớm nhìn quen rồi: “Quá quen thuộc, cậu mặc gì tôi cũng không thấy mới mẻ.”

Nhân viên bán hàng nghe vậy buồn cười nói: “Cậu còn có thể quen thuộc hơn hai người họ?”

“Nếu là hai người khác tôi nhất định không quen thuộc, nhưng hai người họ...” Thích Mộ Dương cười hắc hắc: “Tôi chắc chắn quen thuộc hơn.”

Nhân viên bán hàng không hiểu cậu ta đang nói gì cho lắm, chỉ cười phụ họa, Thích Mộ Dương nhất thời đắc ý, không cần thận dùng sức quá mạnh làm trà sữa bị bắn ra. Chử Tình lập tức cạn lời liếc nhìn cậu ta một cái, lấy khăn giấy từ trong tay Thích Vị Thần ra, thấy cậu ta cầm trà sữa không tiện thì từ bỏ ý tưởng đưa giấy cho cậu ta, trực tiếp cúi đầu lau tay hộ cậu ta: “Bao nhiêu tuổi rồi, có thể chú ý hơn không?”

“Tôi cũng không cố ý.” Thích Mộ Dương hít hít mũi, tủi thân nói.

Chử Tình nghiêng đầu liếc nhìn một cái, ném giấy vào tay cậu ta: “Tự mình lau đi.”

“Tôi bị bắn cả lên mặt, cậu giúp tôi lau một chút.” Thích Mộ Dương nói xong phối hợp cúi người xuống để cô tiện lau mặt giúp mình.

Chử Tình nhìn tên nhóc được voi đòi tiên, không nhịn được cười một tiếng: “Tôi khuyên cậu đừng quá mức quá.”

“Tôi thực sự không nhìn thấy.” Thích Mộ Dương nhíu mày, thực ra là lười đi soi gương.

Chử Tình ‘xùy’ một tiếng, cầm khăn giấy nhanh chóng lau mặt cậu ta, lúc này Thích Mộ Dương mới vừa lòng. Lúc hai người thân mật qua lại, nhân viên bán hàng đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, lúc thì nhìn hai người đang thân mật, lúc lại nhìn Thích Vị Thần đang bình tĩnh, bộ não không hoạt động đã lâu đột nhiên lóe ra một câu hỏi ——

Thế giới này điên rồi sao?